Vài ngày trước, khi Lâm Mộc nấp ở đây, anh cũng đã thay đổi cách ăn mặc của bản thân, biến bản thân trở thành một người đàn ông trông khá lớn tuổi.
Chỉ cần không phải người đặc biệt quen thuộc với anh, sẽ không thể nhận ra đây là Lâm Mộc.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã đến sáng hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, ngoài ba người của Thanh Thương phái, không còn người nào khác đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tiết Trung Phục.
Theo ánh nắng mặt trời dần lên, khí Hàn Sát trên mặt hồ cũng đang giảm dần từng chút một.
Ba người kia chỉ ngồi bên hồ chờ đợi, cho nên Lâm Mộc vẫn không biết bọn họ đang ở cảnh giới nào.
Sau mười một giờ sáng, ánh mặt trời chiếu xuống hồ, khí Hàn Sát trên mặt hồ đã tiêu tan gần hết.
Bên hồ.
“Đứng dậy chuẩn bị đi, mười phút nữa chúng ta sẽ xuống nước!” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng đứng dậy, có vẻ chờ đợi.
Đây là một cơ duyên lớn cho bọn họ.
"Trước khi xuống nước, ta muốn nói rõ, hai người chỉ có thể ở trên mặt hồ hấp thu năng lượng, không thể xuống sâu dưới ba thước, cho dù hôm nay có là tiết Trung Phục thì chỉ trên mặt hồ mới tiêu tán hết khí Hàn Sát, bên dưới ba thước kia vẫn còn tà khí, hai người hiểu không?” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Đã hiểu.” Hai người đồng thanh trả lời.
Trưởng lão của Thanh Thương phái ngẩng đầu nhìn quanh hồ: “Cũng không ai dám tới.”
Ở Dương Hà cũng từng có môn phái ẩn thân khác xông vào đây, lúc đấy đối phương nhiều người, tuy rằng thành công cướp được nhưng sau đó đã bị Chưởng môn của Thanh Thương phái nổi cơn tức giận, trực tiếp đánh đến và tiêu diệt luôn môn phái đó.
Kể từ đó, cho dù Thanh Thương phái chỉ cử vài người tới đây, nhưng ai cũng khiếp sợ không dám ra tay cướp đoạt.
Nhưng để an toàn, kể từ đó, Thanh Thương phái mỗi lần đều cử một trưởng lão đến hộ pháp, bảo vệ cho các thành viên trong phái xuống nước yên tâm hấp thụ năng lượng, tránh trường hợp lại có người đến tranh đoạt.
Sau một lúc.
“Đến giờ rồi, bắt đầu đi.” Trưởng lão của Thanh Thương phái ra lệnh.
“Vâng.”
Hai người không kịp chờ đợi, nhanh chóng nhảy xuống hồ Thiên Sát.
Còn trưởng lão của Thanh Thương phái vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vì không có người nào xuất hiện để tranh đoạt nên ông ta cũng thả lỏng người ra.
“Thời cơ đã đến!”
Lâm Mộc nhìn hồ Thiên Sát ở đằng xa, tim đập thình thịch. Sau đó Lâm Mộc lặng lẽ di chuyển về phía bên kia của hồ Thiên Sát. Lâm Mộc định đi đến phía đối diện với trưởng lão Thanh Thương phái, phía đó có một tảng đá, có thể che tầm mắt được một chút, anh định lặng lẽ xuống nước từ phía đó. Dù sao thì toàn bộ bề mặt của hồ Thiên Sát lớn như một sân bóng đá, sẽ an toàn hơn khi xuống nước từ phía đối diện. Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc cẩn thận di chuyển, sau khoảng mười phút đã đi tới phía sau tảng đá ở bờ đối diện với trưởng lão.