Sau đó ông ta ngẩng đầu dặn dò: “Sau này ông cụ Tôn còn gọi điện giục hoặc đòi tìm tôi, ông không cần đưa điện thoại cho tôi, cứ trả lời đối phó là được.”
“Rõ.” Đại trưởng lão đáp.
“Không biết Nhị trưởng lão giải quyết chuyện kia tới đâu rồi?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói xong thì lấy điện thoại vệ tinh ra bấm, chuẩn bị hỏi Nhị trưởng lão tiến độ công việc.
Mấy ngày trước Chưởng môn gọi điện cho Nhị trưởng lão hỏi thăm tình hình, Nhị trưởng lão nói không tìm được Lâm Mộc ở Ninh Đô, cho nên quyết định chạy tới nhà Lâm Mộc ở Kim Châu để ẩn náu chờ anh xuất hiện.
“Ơ! Sao thế này!” Chưởng môn kinh ngạc phát hiện ra mình không thể liên lạc được với Nhị trưởng lão.
Trong lòng Chưởng môn không khỏi lo lắng, ông ta nhanh chóng gọi thử vài cuộc nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Điều này có nghĩa là, Nhị trưởng lão mất liên lạc rồi!
“Đáng chết! Sao lại thế này! Sao không thể liên lạc với Nhị trưởng lão?” Sắc mặt của Chưởng môn vô cùng khó coi.
“Gì cơ? Nhị trưởng lão cũng bị mất liên lạc... Lẽ nào... lẽ nào Nhị trưởng lão cũng xảy ra chuyện rồi?” Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi.
Tin tức này quả là một cú sốc lớn với Tuyết Sơn Phái bọn họ.
Nhị trưởng lão là nhân vật có sức chiến đấu vô cùng quan trọng trong Tuyết Sơn Phái.
Tứ trưởng lão đã xảy ra chuyện trước đó, nếu giờ Nhị trưởng lão cũng thất thủ, Tuyết Sơn Phái bọn họ chắc chắn chịu tổn thất lớn!
“Không thể nào! Nhị trưởng lão là tu sĩ Linh Ý Cảnh đỉnh phong, với thực lực của ông ấy, sao xảy ra chuyện được chứ? Kẻ nào ở đô thị có thể uy hiếp tính mạng ông ấy đây? ” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, ngữ khí kiên quyết.
Ông ta phái Nhị trưởng lão đi trừ khử Lâm Mộc, chính vì tin tưởng Nhị trưởng lão tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì ở đô thị, cho dù chạm trán với Linh Ý Cảnh đỉnh phong, Nhị trưởng lão vẫn có thể rút lui an toàn.
“Nhưng chúng ta mãi không liên lạc được với Nhị trưởng lão....” Đại trưởng lão muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ông ta hiểu rõ, đột nhiên mất liên lạc, hẳn là lành ít dữ nhiều!
Đại trưởng lão ngẩng đầu nói: “Chưởng môn, hay là tôi đích thân xuống núi dò la tung tích của Nhị trưởng lão?”
“Không! Hai Trưởng lão liên tiếp mất liên lạc một cách bất thường, đến Nhị trưởng lão có tu vi Linh Ý Cảnh đỉnh phong còn như vậy, chuyện này quá kỳ lạ, ông không thể xuống núi được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái một mực từ chối.
Thậm chí Chưởng môn còn cực kỳ hoài nghi, hết thảy những chuyện kỳ quái này không phải do Lâm Mộc gây ra, mà có một nguyên nhân bí ẩn khác.
Dù sao theo tin tình báo họ nhận được, Lâm Mộc chỉ là tu sĩ Linh Ý Cảnh sơ kỳ, thực lực đó sao uy hiếp nổi Linh Ý Cảnh đỉnh phong?
Chuyện bất thường như vậy cũng khó trách sao Chưởng môn chuyển sự nghi ngờ tới một đối tượng khác.
“Tà môn, tất cả mọi chuyện đều do bọn Tà môn làm!” Ánh mắt của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái như đóng băng. Thậm chí Chưởng môn Tuyết Sơn Phái còn thấy sởn gai ốc hệt như người thường gặp phải chuyện kỳ dị. Bởi vì ông ta nghĩ hoài không ra, rốt cuộc những chuyện này là sao, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão đã gặp phải chuyện gì.... “Chưởng môn, vậy bây giờ phải làm sao? Cả hai Trưởng lão đều mất tích rồi.” Vẻ mặt Đại trưởng lão vô cùng nặng nề. “Phái Chấp Sự đến Kim Châu điều tra! Tìm kiếm tung tích của Nhị trưởng lão.” Chưởng môn ra lệnh.
Trước khi làm rõ chuyện này, sao Chưởng môn có thể mạo hiểm sai phái Đại trưởng lão xuống núi?