“Thế em ăn cơm chưa, chưa ăn thì chị lên lầu nấu vài món đồ cho em.” Thẩm Tịch Dương nhiệt tình nói.
“Em mời chị đi ăn đêm nhé, không biết chị Dương Dương có thời gian không?” Lâm Mộc hỏi.
“Đương nhiên có.” Thẩm Tịch Dương không nghĩ gì đã đáp ngay.
“Vậy lên xe đi.” Lâm Mộc kéo cửa ghế phụ ra.
Thẩm Tịch Dương ngồi vào xe xong, Lâm Mộc cũng nhanh chóng lên xe, sau đó khởi động xe.
Trong buồng xe.
Lâm Mộc có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người và mùi dầu gội trên tóc Thẩm Tịch Dương, nhưng không pha lẫn mùi nước hoa.
“Lâm Mộc, sao em lại đổi xe rồi.” Thẩm Tịch Dương tò mò ngắm nghía xe.
“Xe trước đó bị hủy rồi, nên em đổi xe mới, đúng rồi chị Dương Dương, chị vẫn chưa có xe nhỉ? Em mua tặng chị một chiếc nhé, bình thường đi làm cũng tiện.” Lâm Mộc nói.
Thẩm Tịch Dương một mực từ chối: “Chị không cần, em giúp chị nhiều lắm rồi, còn nhận xe em tặng thì chị có khác gì thứ con gái hám của đâu? Không phải thấy em có tiền bạc và quyền thế, chị mới xuống lầu gặp em, dù em chỉ có hai bàn tay trắng, dù em là con nhà nghèo như thuở bé chị vẫn sẽ xuống lầu gặp em.”
Lâm Mộc nghe Thẩm Tịch Dương nói vậy thì không tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Lâm Mộc không quen thuộc Ninh Đô, sau khi lái xe tìm phố ăn đêm, anh đỗ xe bên ngoài phố ăn đêm rồi tiến vào một cửa hàng bán đồ ăn đêm khá sạch sẽ.
Việc kinh doanh trong cửa hàng không tồi.
“Chị Dương Dương muốn ăn gì?” Lâm Mộc nhận thực đơn từ người phục vụ.
“Em chọn món là được.” Thẩm Tịch Dương đáp.
Lâm Mộc gọi một vài món ăn được đề xuất trong thực đơn.
Sau khi gọi món.
“Chị Dương Dương, chị cũng không còn trẻ nữa, sao không tìm bạn trai? Chị xinh đẹp như vậy chắc không ít vệ tinh theo đuổi nhỉ?” Lâm Mộc nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi.
“Em cũng biết hoàn cảnh gia đình chị lúc trước rồi đấy, chị nào dám liên lụy tới người khác, hơn nữa mấy năm nay chị không gặp được ai mà mình thực sự rung động.” Thẩm Tịch Dương nói.
Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc, hỏi: “Em thế nào, sao giờ vẫn độc thân vậy, tiểu thư Trần Uyển Nhi lần trước cũng tốt mà, cô ấy còn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần nữa chứ.”
“Cô ấy?” Lâm Mộc cười ngượng. “Cô ấy quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng nói thật, giờ tâm tư của em không đặt ở chuyện yêu đương.” Từ khi gia đình gặp chuyện năm năm trước, Lâm Mộc một lòng một dạ muốn báo thù, giờ đã trả được món thù lớn, nhưng anh lại đặt hết tâm tư vào việc tu luyện. Sư phụ luôn nói không còn nhiều thời gian nữa, tuy anh không hiểu cụ thể chuyện gì, nhưng không dám lơ là việc tu luyện. “Tức là... giờ em không có ý định yêu đương à?” Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc hỏi.
“Cái này cũng không nói rõ được, mọi thứ tùy duyên thôi, bây giờ em không cưỡng cầu gì trong chuyện tình cảm hết.” Lâm Mộc đáp.