Thẩm Tịch Dương cũng nâng ly nước trái cây cụng ly với Ngô Tuyền.
Vì chỉ có vài bạn học tới ôn lại chuyện cũ với Thẩm Tịch Dương, nên Lâm Mộc khá nhàn nhã, anh thong thả dùng cơm.
Chừng mười phút sau.
“Chị Dương Dương, em vào nhà vệ sinh chút.” Lâm Mộc nói xong thì đứng dậy rời đi.
Lâm Mộc định bụng đến quầy thanh toán hóa đơn hôm nay, dù sao cũng đã ăn uống no say, anh nào muốn tên Liêu Đào kia mời cơm.
Đương nhiên, Lâm Mộc thân là ông chủ của khách sạn này, chỉ cần anh gọi một cuộc cho Mai Tổng thông báo đang dùng cơm ở đây thì khỏi cần thanh toán, thậm chí tất cả quản lý của khách sạn cũng phải chạy tới chào hỏi anh.
Nhưng Lâm Mộc không muốn vì tiền ăn một bữa cơm mà phiền phức đến vậy, dù đây là nhà hàng do Lâm Mộc làm chủ thì anh cũng muốn tự thanh toán.
Quẹt thẻ ở quầy lễ tân xong, Lâm Mộc quay lại phòng bao.
...
Trong một phòng bao khác của khách sạn Kim Loan.
Kiền Nhị Gia đang dùng cơm cùng vài ông chủ lớn trong giới kinh doanh Ninh Đô.
Chính xác mà nói, mấy ông chủ kia mời Kiền Nhị Gia ăn cơm.
Lúc này bọn họ đã uống ngà ngà say.
“Kiền Nhị Gia, nghe nói ông từng gặp mặt nhân vật thần bí kia, ông tiết lộ chút thông tin cho mấy người chúng tôi đi, yên tâm, chúng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, tuyệt không truyền tin ra ngoài!”
“Đúng đúng, Nhị Gia tiết lộ chút thông tin để chúng tôi cẩn thận chút, tránh chọc giận vào người này, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết bao năm rồi, Nhị Gia nhắc nhở chút cho các anh em nhỉ.”
Mấy ông chủ trong phòng bao lần lượt lên tiếng, hôm nay bọn họ mời Nhị Gia tới đây, chính vì muốn uống say cùng Nhị Gia, sau đó moi chút thông tin từ miệng ông ta.
Mục đích như họ vừa nói, họ muốn biết đôi điều về thân phận kẻ thần bí này, tránh sau này không cẩn thận mà chọc giận phải.
Giới kinh doanh Giang Nam bây giờ nào ai không sợ kẻ này.
Thà thân phận nhân vật thần bí được công khai ngoài ánh sáng còn hay, dù không thể kết giao với người này, bọn họ ‘kính nhi viễn chi’ với anh ta là ổn rồi. Hiềm nổi chẳng mấy ai rõ thân phận của nhân vật thần bí, lỡ dây vào thì không tránh nổi phiền phức to.
“Nhân vật thần bí này rất trẻ, họ ‘Lâm’, các ông nhớ rõ mấy điểm này là được.” Kiền Nhị Gia uống rượu đến đỏ mặt, hứng chí bừng bừng.
“Họ Lâm? Trẻ tuổi? Chúng tôi biết rồi, cảm ơn Nhị Gia nhắc nhở.” “Nào nào, chúng ta kính Nhị Gia một ly.” Mấy ông chủ rối rít nâng ly. Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Ngay lúc này, một tên đàn em thân tín của Kiền Nhị Gia vội vã chạy vào phòng bao, ghé sát vào tai ông ta thầm thì.
“Nhị Gia, hồi nãy tôi đứng bên ngoài thì nhìn thấy vị Lâm Mộc kia đi qua, hình như anh ta đang dùng cơm ở khách sạn này.”