“Tuyết Sơn Phái chúng ta hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với họ, sao lại tính sổ lên đầu chúng ta? Quả thật hiếp người quá đáng!”
“Chưởng môn, người xem Thanh Thương Phái khẳng định sẽ không nghe chúng ta giải thích, hiện tại bọn họ cũng đã đến, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi ạ!” – Đại trưởng lão vội vàng nói.
“Đại trưởng lão, ông đi gọi Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, nhanh chóng tập trung tại cửa, bây giờ tôi sẽ qua đó trước!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái dứt lời liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Bây giờ, ông ta không còn tâm trí để nghĩ đến Lâm Mộc, Thanh Thương Phái tìm đến cửa, hiện tại, đây mới là chuyện cấp bách phải xử lý. Dù sao Lâm Mộc cũng không thể đụng tới Tuyết Sơn Phái còn Thanh Thương Phái quả thật là mối đe dọa nghiêm trọng.
Trước cửa Tuyết Sơn Phái.
Một người trung niên mặc một chiếc áo đạo sĩ màu xanh biếc, đứng ngay cửa, sau lưng ông ta còn có hơn chục người.
Tất nhiên người đứng đầu đó chính là chưởng môn Thanh Thương Phái.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông lập tức ra đây cho tôi! Đừng thử thách sức nhẫn nại của tôi!”
Chưởng môn Thanh Thương Phái chắp hai tay sau lưng, hét lớn vào khoảng không khiến âm thanh vang vọng khắp Tuyết Sơn Phái.
Trong nháy mắt, tiếng gào thét đó đã kinh động đến tất cả đệ tử bên trong Tuyết Sơn Phái.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không ngờ có người lại dám tới Tuyết Sơn Phái chúng ta kiếm chuyện? Tuyết Sơn Phái chúng ta chính là môn phái bí ẩn mạnh nhất Giang Nam đó!”
“Đi nhanh, mau ra cửa xem có chuyện gì!”
Các đệ tử sau khi nghe được động tĩnh như vậy thì hướng về phía cửa Tuyết Sơn Phái mà nhao nhao chạy tới.
Trước cửa, rất nhiều đệ tử Tuyết Sơn Phái đang tụ tập.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng xuất hiện ở đây. Sau khi đến nơi, ông ta nhìn thấy một đám người Thanh Thương Phái rất đông đang đứng trước cửa.
“Chưởng môn Thanh Thương Phái, sao ông có thể hiếp người quá đáng như vậy? Dám đến tận tỉnh Giang Nam rồi kéo đến Tuyết Sơn Phái của bọn tôi gây rối.” – Sắc mặt Tuyết Sơn Phái âm trầm.
“Là Tuyết Sơn Phái các ông hiếp người quá đáng trước mới đúng, dám mò tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên của bọn tôi. Các người dám chạy tới tỉnh Dương Hà, vì sao bọn tôi lại không dám tới tỉnh Giang Nam chứ?”
Âm thanh của chưởng môn Tuyết Sơn Phái như tiếng chuông rung, khí thế cực kì mạnh mẽ: “Tôi đã cho các ông thời gian để giải thích đồng thời thực hiện bồi thường cho những thiệt hại đã phát sinh nhưng các ông lại không có bất cứ hành động nào. Đoạt tài nguyên của Thanh Thương Phái, bị bọn tôi đoán ra được lại còn muốn giả bộ câm điếc sao? Nếu hôm nay Thanh Thương Phái không đến đây đòi một lời giải thích thì từ nay về sau mặt mũi môn phái chúng tôi để ở đâu?”
Lúc nãy, các vị trưởng lão còn lại của Tuyết Sơn Phái đã nhanh chóng chạy tới, đi đến bên cạnh chưởng môn Tuyết Sơn Phái. Chưởng môn Tuyết Sơn Phái giận tím mặt: “Tôi lặp lại lần nữa, Tuyết Sơn Phái bọn tôi, tuyệt đối không phải kẻ làm ra chuyện này! Tất cả trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều đang ở đây, ông nhìn xem người đã cướp tài nguyên của các ông có ở đây không!?” Một trưởng lão đứng sau lưng chưởng môn Thanh Thương Phái đi lên phía trước. Đây chính là trưởng lão đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong giao đấu với Lâm Mộc ở hồ Thiên Sát. “Chưởng môn, kẻ cướp đoạt tài nguyên của chúng ta không có ở đây.” – Trưởng lão báo cáo lại với chưởng môn Thanh Thương Phái. Chưởng môn Thanh Thương Phái gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông thật sự nghĩ tôi ngu lắm sao? Ở đây chỉ có ba vị trưởng lão mà số trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đâu chỉ có nhiêu đây! Những trưởng lão còn lại đâu, ông cố ý đem tên trưởng lão cướp tài nguyên của bọn tôi giấu đi, đúng chứ?”