Sau khi lái xe khoảng hai mươi phút, xe chạy vào một biệt thự lớn hơn ở Thành phố Thân Giang.
Sau khi xuống xe.
“Uyển Nhi, đây chính là nơi ở của Lão Thái Quân nhà họ Khâu, bà cụ là mẹ của mẹ, cũng là bà ngoại của con, hiện giờ bà cụ có địa vị cao nhất trong nhà họ Khâu.” Khâu Anh nói.
Advertisement
Lúc trước khi ngồi trên xe, Khâu Anh đã giới thiệu sơ qua tình hình nhà họ Khâu cho Trần Uyển Nhi.
Ông cụ nhà họ Khâu mất sớm, cho nên bao năm nay Lão Thái Quân nhà họ Khâu là người quản lý cả gia tộc này.
Khâu Anh dặn dò kỹ: “Uyển Nhi, lát nữa gặp bà ngoại con, nhớ phải nói ngọt một chút nha.”
“Dạ.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Khâu Anh đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi vào biệt thự.
Lầu một của biệt thự rất náo nhiệt, có khoảng mười mấy người tụ tập nơi này, tất cả đều rất trẻ trung.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của đám người.
Nhất là Trần Uyển Nhi, cô nàng là giai nhân nức tiếng Giang Nam, dù đặt trong rừng hoa Thân Giang, Trần Uyển Nhi vẫn khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
“Cô ơi, hai người này là ai?” Một cô gái vận đồ xa xỉ hỏi Khâu Anh.
“Đây là con gái cô – Trần Uyển Nhi, còn kia là Lâm Mộc – bạn trai con bé, cô mới đưa hai đứa nó tới Thân Giang.” Khâu Anh đáp.
Sau đó Khâu Anh quay người nói với Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc: “Các trưởng bối đang bàn công chuyện trên lầu hai, dưới lầu một đều là tiểu bối, hai đứa ở đây làm quen nhé, mẹ lên lầu trước.”
Dặn dò xong, Khâu Anh bèn lên lầu.
Hơn mười người trong phòng lập tức sáp tới gần Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
“Xin chào em họ Uyển Nhi, chị là Khâu Thiên Thiên, hoan nghênh em đến Thân Giang.bg-ssp-{height:px}
”
Cô gái trẻ kia chủ động bước lên bắt tay làm quen với Trần Uyển Nhi.
Lâm Mộc đánh giá cô ta một lượt, người vận một chiếc váy dài cổ chữ V của Chanel, trên cổ đeo dây chuyền bằng ngọc trai khảm hình bướm, thân hình mảnh mai, nhan sắc không tồi.
“Xin chào.” Trần Uyển Nhi bắt tay cô ta.
“Em họ quả thực quá xinh đẹp, lần đầu em tới đây đúng không, Thân Giang không giống tỉnh ngoài, hôm sau có thời gian chị đưa em đi dạo Thân Giang nhé.” Khâu Thiên Thiên nói.
Sau đó cô ta nhìn về phía Lâm Mộc: “Vị tiên sinh này thật có phúc dày nha, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như em họ đây, không biết anh làm việc ở nơi nào?”
“Xin chào, tôi là Lâm Mộc, tôi kinh doanh ở Kim Châu Giang Nam.” Lâm Mộc đáp.
“Kim Châu, quả thực chưa bao giờ nghe tới địa danh này, mọi người đã ai nghe tới chưa?” Khâu Thiên Thiên nhìn đám người bên cạnh.
“Chưa từng nghe luôn.”
“Chỉ e đó là thành phố nhỏ của Giang Nam.”
Đám người vây quanh lắc đầu.
“Kim Châu quả thực là thành phố nhỏ, mọi người chưa bao giờ nghe đến tên cũng là chuyện bình thường.” Lâm Mộc cười lịch sự.
Khâu Thiên Thiên lại nhìn Trần Uyển Nhi, cười lắc đầu: “Em họ Uyển Nhi, em ở mấy nơi nhỏ bé lâu quá rồi nên tầm nhìn cũng không được mở mang, chị dám cược, chưa đầy một tháng nữa em sẽ đổi bạn trai thôi.”
“Tại sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Bởi vì em đến Thành phố Thân Giang sẽ được gặp nhiều người đàn ông trẻ hơn lắm tiền hơn, họ chẳng những có tiền của còn có năng lực và nhan sắc, đến khi đó em làm phép tính so sánh sẽ thấy bạn trai em cách biệt quá nhiều so với những người đàn ông kia.
Khâu Thiên Thiên cười nói.”
Một người đàn ông buộc tóc bước tới: “Em họ Uyển Nhi, anh là Khâu Kiệt, nếu em muốn tìm bạn trai mới, anh có thể giới thiệu cho em.”