“Tôi không biết nữa, Trái Đất đã xuất hiện cách đây hơn bốn tỷ năm.
Trong khi đó, loài người chỉ mới bắt đầu ghi chép lại lịch sử từ mấy ngàn năm trước, vì vậy Trái Đất có rất nhiều bí ẩn mà chúng ta chưa khám phá được.” – Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi gật đầu, đồng tình nói: “Đúng là như vậy! Tôi rất tò mò, không biết trong mấy tỷ năm đó trái đất đã xuất hiện bao nhiêu nền văn minh?”
“Nếu so sánh nền văn minh nhân loại mấy ngàn năm với tuổi thọ của Trái Đất thì chỉ nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc thôi!”
Advertisement
Ba người tiếp tục đi về phía trước, buổi triển lãm này có rất nhiều người tới.
Khâu Anh nói: “Những vật tại triển lãm này hầu hết chỉ để trưng bày chứ không bán nhưng cũng có một số món sau khi buổi triển lãm hôm nay kết thúc sẽ được bán đấu giá, món đồ cổ được đem đi đấu giá thì người ta sẽ đính bản ghi thông tin về vật ấy kìa.”
Lâm Mộc nghe đến đây thì như được khai sáng, khó trách khi nãy quan sát phía dưới mấy món đồ cổ thì thấy cái có bảng giới thiệu cái lại không có, ra là vậy.
Đột nhiên điện thoại của Khâu Anh reo lên.
Nhận điện thoại, Khâu Anh nghiêng đầu nói: “Con gái, mẹ có chút công việc cần xử lý, phải quay về công ty ngay nên không thể tiếp tục đi với con nữa, con với Lâm Mộc đi thăm thú tiếp đi nhé.”
“Dạ.” – Trần Uyển Nhi gật đầu.
Khâu Anh tạm biệt hai người rồi nhanh chóng rời đi.
Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc tiếp tục đi thăm quan.
“Chiếc nhẫn này…”
Lâm Mộc đột nhiên nhìn chiếc nhẫn đá quý trước mặt, suy tư.
Lâm Mộc phát hiện, chiếc nhẫn đá quý này là một món pháp khí! Về phần công dụng cụ thể của nó là gì, anh cần phải tìm hiểu thì mới biết rõ được.
Tuy nhiên, chiếc nhẫn này được bỏ vào trong một lồng thủy tinh để triển lãm nên Lâm Mộc không có cách nào lấy nó ra để nghiên cứu.
bg-ssp-{height:px}
“Chiếc nhẫn đá quý này thật lộng lẫy, hình như nó được đem đi bán đấu giá thì phải?” – Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc nhìn kĩ lại, quả nhiên phía dưới có bảng giới thiệu hơn nữa thông qua phần thông tin này có thể thấy người sở hữu nó không biết đây là pháp khí nên mới đem nó đi đấu giá.
Điều này khiến Lâm Mộc rất nóng lòng, anh hoàn toàn có thể mua lại nó rồi đem đi nghiên cứu.
Pháp khí là một chiếc nhẫn, Lâm Mộc thật sự tò mò không biết công dụng của chiếc nhẫn này là gì?
Ngay tại lúc Lâm Mộc nhìn thấy chiếc nhẫn này thì cũng có hai người mặc võ phục màu đen đi đến ngắm nhìn nó.
Anh nhận ra một người trong đó chính là Dương Kiện, bạn trai của Khâu Thiên Thiên.
Dương Kiện cũng nhìn thấy Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
“Sao hai người lại ở đây?” – Dương Kiện hỏi.
Anh ta không thoải mái lắm khi thấy Lâm Mộc cũng đến đây.
“Bọn tôi đến tham quan triển lãm, có vấn đề gì sao?” – Lâm Mộc hời hợt đáp lại.
“Tất nhiên không có vấn đề gì rồi.” – Dương Kiện thảo mai trả lời.
Sau đó, Dương Kiện xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
“Sư thúc, đây chẳng phải chỉ là chiếc nhẫn bình thường thôi sao? Ở đây có nhiều món còn quý giá hơn nhiều mà, sao chú cứ nhìn chằm chằm nó mãi thế.” – Dương Kiện nói.