Lúc này Trần Uyển Nhi mới hiểu được, Lâm Mộc có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn lớn dường nào!
Chừng bảy tám phút sau, bọt nước lại tung tóe trên mặt biển, Lâm Mộc hiện ra trước mặt Trần Uyển Nhi.
“Phù, xong rồi, tôi đuổi đám cá mập rồi.” Lâm Mộc thở hổn hển nói.
Advertisement
“Lâm Mộc... hu hu!” Trần Uyển Nhi lao tới ôm chầm lấy Lâm Mộc, sau đó khóc nức nở.
Thời gian chờ đợi ban nãy, mỗi giây trôi qua tựa như một năm, quả là giày vò tinh thần cô nàng mà!
“Đừng khóc mà, chẳng phải cô luôn nói mình không phải kiểu con gái ngây thơ yếu ớt sao, kiên cường lên!” Lâm Mộc vỗ nhẹ lên người Trần Uyển Nhi an ủi.
“Tôi... dù tôi kiên cường tới đâu cũng chỉ là một cô gái, tình cảnh khủng khiếp này người kiên cường đến mấy cũng chịu không nổi đâu!” Trần Uyển Nhi khóc tức tưởi.
Lâm Mộc trở về thì cảm giác an toàn đó lại dâng lên trong lòng cô nàng.
“Tôi biết rồi, chắc cô lạnh lắm nhỉ, để tôi giúp cô làm ấm người nhé.” Lâm Mộc nói rồi lưu chuyển nội lực truyền vào người Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi lập tức cảm nhận được một luồng khí nóng thấm vào thân thể mình.
“Cô ngâm mình trong nước càng lâu càng nguy hiểm, không thể ở yên một chỗ được, giờ tôi đưa cô bơi về bờ.” Dứt lời, Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi, chọn một phương hướng mà anh cho là chính xác, sau đó bơi về phía trước.
Lâm Mộc nắm chắc tám phần phương hướng này không sai. bg-ssp-{height:px}
Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, dù bơi nhanh cỡ nào, một khi chọn sai hướng thì càng bơi càng xa bờ mà thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng anh đâu thể vì sợ chọn sai mà ngồi yên chờ chết.
Lâm Mộc bơi ngày một nhanh nhờ bạo phát nội lực. Đương nhiên không thể nhanh như tốc độ của du thuyền, dù sao anh cũng đang ẵm theo Trần Uyển Nhi, một tay vừa ôm vừa truyền nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể cho cô nàng, một tay liên tục đập xuống nước để bơi về.
Khoảng hai giờ sau.
Sóng biển mỗi lúc một lớn, còn có gió biển điên cuồng thổi vút qua!
Sau đó cơn mưa trút xuống, những cơn sóng dữ dội đập lên người Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Thân bị vây khốn trong biển nước mênh mông vô tận, lòng dạ sắt đá tới đâu cũng bị mài mòn.
“Chết tiệt, sao lúc này lại gặp phải thứ thời tiết ác liệt này!” Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lâm Mộc... hay là... hay là anh bỏ tôi ra đi.” Trần Uyển Nhi cắn môi nói.
“Tôi... tôi không muốn làm liên lụy tới anh đâu, anh có bản lĩnh như vậy, chắc chắn có thể sống sót trở về, ôm theo thứ vướng víu tay chân là tôi có lẽ còn khiến hai ta chết chung.”