Có 1 điểm Trần Uyển Nhi nói không sai, trong tình huống không hề hay biết mục đích sử dụng tiền của Lâm Mộc, Lão Trần vẫn đưa tiền cho anh, một món vay không có bất cứ sự đảm bảo nào, chắc hẳn Lão Trần đã chuẩn bị tâm lý tổn thất luôn số tiền này rồi.
Thậm chí theo đánh giá của Lão Trần, có lẽ Lâm Mộc ngại mở miệng đòi tiền, cho nên chỉ đành dùng cách ‘mượn’ mà thôi.
“Trần Uyển Nhi, cô xem thường năng lực của tôi như vậy, thế thì cứ chống mắt lên mà chờ nhé.” Lâm Mộc nở nụ cười tự tin.
“Tôi không muốn ba hoa khoác lác với anh nữa, mau áp chế độc tố cho tôi, hôm nay đầu tôi lại hơi đau một xíu rồi.” Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ.
“Thế cô còn ngồi đây làm gì, mau về phòng chuẩn bị xong xuôi rồi chờ tôi.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi cảm thấy nghe câu này cứ kỳ kỳ sao đó, nhưng khôm tìm ra điểm nào để vặc lại.
Cô nàng chỉ đành đứng dậy lên lầu.
Đợi cô nàng lên trước, Lâm Mộc mới đi theo sau.
Đến khi Lâm Mộc vào phòng, Trần Uyển Nhi đã quay lưng về phía anh như lần trước, tấm lưng của cô nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt Lâm Mộc.
“Tiểu thư Trần Uyển Nhi có được kinh nghiệm lần trước, quả nhiên thuần thục hơn nhiều, không cần tôi nói cũng chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi.” Lâm Mộc cười nói.
“Bớt nói nhảm, mau làm việc chính đi!” Trần Uyển Nhi nổi đóa.
Lâm Mộc cũng không nói gì thêm, dứt khoát bước đến bên cạnh, đặt hai tay lên lưng cô nàng.
Lâm Mộc không vội vận công, mà nói: “Trần Uyển Nhi, tối qua cô cũng lợi hại lắm, chưa đợi tôi nói xong đã cúp điện thoại.”
“Hừ, Lâm Mộc, đây gọi là ăn miếng trả miếng, tôi đoán chắc hôm nay anh sẽ tới lấy tiền, cho nên, tôi nhất định bắt chẹt chết anh!” Trần Uyển Nhi nói vẻ đắc ý.
Dù sao cô nàng cũng chịu ấm ức nhiều lần vì Lâm Mộc, vất vả lắm mới lật ngược được thế cờ, khiến Lâm Mộc chịu thiệt một lần.
“Trần Uyển Nhi, không phải cô rất thông minh sao? Lẽ nào lại không rõ giờ cô đang ở trong tay tôi, tôi có thể bắt chẹt cô bất cứ lúc nào?”
Vừa dứt lời, Lâm Mộc đưa tay chầm chậm di chuyển xuống dưới.
“Anh...anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi!” Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc không thành thật, lập tức cuống cả lên.
Nhưng lần này cô nàng không dám quay người lại, càng không dám di chuyển bừa.
Phải biết rằng, ngay cả bạn trai Tôn Trình của cô nàng cũng chưa từng chạm vào cô nàng đến mức này.
“Trần Uyển Nhi, giờ cô tin rồi nhỉ?” Lâm Mộc mỉm cười.
Không trách Lâm Mộc trêu trọc Trần Uyển Nhi, ai bảo cô nàng cứ thích ra vẻ ta đây cơ.
“Tin tin tin, tôi tin là được chứ gì! Anh dừng lại cho tôi” Trần Uyển Nhi cuống đến độ sắp thét lên. Dù sao, chỉ cần Lâm Mộc di chuyển tay thêm chút nữa thôi, thì đã xảy ra chuyện rồi. Lâm Mộc thấy cô nàng đầu hàng mới chịu dừng tay. “Trần Uyển Nhi, tốt nhất về sau cô đừng có đối chọi với tôi, cô phải biết rằng bây giờ cô đang cần tôi, nếu sau này tôi không áp chế độc tố giúp, người chịu khổ chính là cô.” Lâm Mộc nói. “Chẳng trách trước kia anh mang danh công tử bột, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.
Lâm Mộc không nói gì thêm, tiếp tục lưu chuyển nội lực để điều trị cho Trần Uyển Nhi.