Chính mắt anh ta trông thấy Du thuyền nổ, vụ nổ kinh hoàng như vậy sao có thể còn người sống sót trở về? Nhưng điều khiến anh ta khiếp sợ nhất là, Lâm Mộc chẳng những thoát chết, còn lành lặn nguyên vẹn đứng trước mặt anh ta, thậm chí chút xây xước cũng chẳng có.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ khắc này, Điền Văn Hạo cũng bừng tỉnh ngộ, tại sao cấp trên lại bắt anh ta ra nước ngoài tạm lẩn tránh một thời gian!
“Đúng, tao vẫn còn sống! Đây chính là cơn ác mộng với chúng mày, nếu tao không chết, chúng mày sẽ phải trả cái giá vô cùng thảm khốc!” Lâm Mộc vừa nói vừa bước tới.
Advertisement
“Điền Văn Hạo, nói tao nghe, kẻ nào ra lệnh cho chúng mày kích nổ du thuyền?”
“Anh Điền, anh ta là ai?” Mấy vị giám đốc trong phòng hồ nghi hỏi.
“Mau! Mau bắt anh ta cho tôi!” Điền Văn Hạo gào lên.
Mấy tên giám đốc vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn làm theo lệnh của Điền Văn Hạo, ba tên giám đốc lập tức lao về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc một cước đá bay một tên, sau đó giáng hai cái bạt tai đánh bay hai tên còn lại, cả ba tên giám đốc nện mạnh xuống sàn, răng trong miệng cũng rớt vài cái.
Giải quyết xong, Lâm Mộc bước tới trước mặt Điền Văn Hạo.
Điền Văn Hạo bỗng rút ra một con dao rựa từ gầm bàn, chém về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc lưu chuyển nội lực bao lấy lòng bàn tay rồi chụp lấy con dao, sau đó bẻ gãy dao, nửa con dao còn lại đâm mạnh vào bờ vai Điền Văn Hạo.
“A a a !” Điền Văn Hạo đau đớn gào lên thảm thiết.
“Nói! Ai ra lệnh cho chúng mày làm thế?” Lâm Mộc ấn mạnh dao vào vai Điền Văn Hạo, gương mặt anh bỗng trở nên dữ tợn như ma quỷ.
Điền Văn Hạo nghiến răng, anh ta vẫn ngoan cố không chịu mở miệng.
Lâm Mộc nắm chặt lòng bàn tay của anh ta, rồi bẻ gãy một ngón tay của hắn. bg-ssp-{height:px}
“A a a!” Điền Văn Hạo đau đớn đến nỗi méo mặt, gào lên như lợn bị chọc tiết.
Ba vị giám đốc trong phòng càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Cho dù là khi nãy Lâm Mộc dùng tay không bẻ gãy Đại Khảm Đao, hay bây giờ lại dùng tay không bẻ gãy ngón tay của Điền Văn Hạo thì ở trong mắt bọn họ, đây là một thủ đoạn vô cùng khó tin.
Sắc mặt Lâm Mộc dữ tợn, giọng điệu lạnh lẽo: "Cứ cách năm giây, tao sẽ lấy một ngón tay của mày, bỏ lỗ tai, lỗ mũi, khoét hai mắt của mày, cho đến khi mày chịu nói mới thôi!"
"Tôi nói! Tôi nói!" Điền Văn Hạo nghe xong lời này đã hoàn toàn thất bị đánh bại.
Tên này chính là quỷ, vì anh ta đã được thử qua thủ đoạn của Lâm Mộc rồi!
Anh ta biết Lâm Mộc dám nói dám làm!
“Tôi...tôi chỉ được lệnh là cho nổ tung con tàu, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa!” Điền Văn Hạo tái mặt nới.
"Ai ra lệnh? Mày với Khâu Anh có quan hệ gì!" Lâm Mộc sắc bén hỏi.
"Khâu Anh? Ý anh là chủ tịch tập đoàn Khâu Hàng sao? Bà ấy rất nổi tiếng, tôi có biết bà ấy, nhưng tôi ... tôi với bà ấy hoàn toàn không quen nhau, mệnh lệnh là từ Khô Lâu hội dưới quyền của phân hội trưởng chi nhánh Thân Giang. ”Điền Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khô Lâu hội?” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi khi nghe thấy cái tên này.
Lần trước Lâm Mộc và Lâm Hạo Quân cũng đã đánh nhau với Khô Lâu hội.
Cho nên Lâm Mộc cũng không thấy xa lạ gì với cái tên này.
Nhưng anh lại không ngờ lần này Khô Lâu hội lại làm nổ tung chiếc du thuyền!
“Còn mục đích đánh bom trên tàu là gì?” Lâm Mộc lại hỏi.