"Làm sao nào? Chuyện Chu Tiểu Nhược vì anh mà có thể bảo ông nội của mình bỏ qua cho nhà họ Bạch, toàn bộ tỉnh Sở đều biết hết rồi, em cũng biết được thì rất lạ sao?"
"! "
Trần Hạo đau đầu im lặng, nghĩ thầm hoá ra là vì như thế sao?
Bạch Phi Nhi nhìn cánh tay anh, không nhịn được hỏi: "Tay anh đã đỡ hơn chưa?"
Trần Hạo nói: "Không có việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ!"
Lúc này, nhờ có Bạch Phi Nhi nhắc nhở, anh mới nhớ tới việc đó, từ khi luyện Âm Dương Cửu Thiên quyết, năng lực khôi phục vết thương của anh càng ngày càng mạnh, sáng sớm mới bị thương, bây giờ đã hoàn toàn không có cảm giác gì rồi, không ít vết thương đã bắt đầu mọc da non, trên đường tới đây anh đã tháo băng gạc trên tay đi, nếu không chú ý căn bản sẽ không nhận ra tay anh đã từng bị thương.
Hai người cùng nhau đi vào nhà cũ, phục vụ dẫn hai người đi thẳng đến hội trường.
Hội trường ở đại sảnh của nhà cũ, đại sảnh chiếm diện tích rất rộng, không thua gì phòng tiệc.
Trong sảnh, bữa tiệc tự phục vụ được đưa lên, lúc này khách khứa cũng đã tới không ít, gần như toàn bộ những người nổi tiếng ở tỉnh Sở đều đến.
Advertisement
Trần Hạo tùy ý lấy một ly rượu, còn chưa kịp uống, Từ Tử Hàm đang cười nói với người ta ở cách đó không xa đã thấy được anh, liền mỉm cười đi tới.
"Chủ tịch Bạch, anh Trần, cảm ơn hai người đã đến tham gia lễ đính hôn của tôi và Tiểu Nhược!", Từ Tử Hàm mỉm cười nói với hai người.
Bạch Phi Nhi lạnh nhạt gật đầu đáp lại, Trần Hạo thì không phản ứng gì.
Từ Tử Hàm thấy anh không để ý, cho rằng anh đang ráng chống đỡ, mới mỉm cười nói tiếp: "Đương nhiên, mặc dù bởi vì mục tiêu gia tộc mà tôi và Tiểu Nhược mới ở cùng nhau, nhưng lại tình đầu ý hợp, sau này sẽ dẫn dắt hai nhà cùng nhau tiến lên, mà tôi thì may mắn trở thành mối quan hệ của hai nhà! Rất nhanh tôi sẽ là người đại diện của hai nhà thôi!"
Nói đến đây, trong mắt Từ Tử Hàm lóe lên vẻ kiêu ngạo.
Trần Hạo cười tủm tỉm uống một hớp rượu, nói: "Chúc mừng anh!"
Thấy anh vẫn không có ý kiến gì, Từ Tử Hàm cười nói: "Thật ra, tôi muốn trở thành cặp đôi thần tiên với Tiểu Nhược giống anh Trần và chủ tịch Bạch hơn! Vô cùng ân ái!"
Nghe gã nói vậy, Bạch Phi Nhi liếc Trần Hạo một cái, anh vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không để trong lòng.
Trần Hạo cười nói: "Đúng đúng đúng! Cậu Từ có tương lai xán lạn, chắc chắn sẽ hạnh phúc!"
Thấy anh vẫn không thèm để ý, trong lòng Từ Tử Hàm đay nghiến một câu, ngớ ngẩn! Thế mà vẫn còn không thèm để ý? Người phụ nữ của anh sắp trở thành chim hoàng yến của tôi rồi mà anh vẫn còn bình tĩnh như thế?
Nghĩ đến điều này, gã cũng cảm thấy không đáng thay Chu Tiểu Nhược, không hiểu tại sao cô ấy lại để ý đến một người đàn ông như vậy chứ.
"Anh Trần, cô Bạch, tôi đi trước chào hỏi những người khác, bọn họ vẫn đang chờ tôi đấy!", nói xong, Từ Tử Hàm nhìn chằm chằm Trần Hạo, nở nụ cười của người chiến thắng, đắc ý rời đi.
Trần Hạo chỉ là nghiền ngẫm cười một tiếng, cũng không nói nhiều.
Bạch Phi Nhi nói: "Không phải anh có quan hệ với Chu Tiểu Nhược sao? Anh ta khoe khoang ở trước mặt anh như thế mà anh vẫn có thể nhịn được?"
Trần Hạo nhìn cô: "Em nói gì thế! Anh có quan hệ với ai cơ!"
"Ha ha! Không thừa nhận ư? Đã sắp ly hôn rồi mà anh vẫn còn giấu giếm em?"
"! "
Trần Hạo nghe thấy lời chất vấn của Bạch Phi Nhi thì đen mặt lại, nghĩ thầm, anh giấu giếm em cái gì chứ?
"Chột dạ sao? Có cần phải đối mặt với vợ trước như thế không?", Bạch Phi Nhi thấy anh còn giả vờ "oan ức" thì không nhịn được nói.
Trần Hạo cạn lời nói: "Anh nói này bà xã, ly hôn là do em nói, dựa theo logic này của em, có phải anh cũng nên nghi ngờ cái gì không, nếu đã gán tội cho người khác, em bảo anh phải nói thế nào được? Chuyện anh không làm, anh thừa nhận cái gì?"
Bạch Phi Nhi có chút tức giận: "Không phải anh đã nói, cho dù sau này chúng ta không còn là vợ chồng thì vẫn là bạn bè sao? Chẳng lẽ nói thật với bạn bè khó như vậy à?"
Trần Hạo cạn lời, nghĩ thầm, anh đang nói thật hiểu không?
Có lẽ, Chu Tiểu Nhược thích anh! Nhưng điều này không có nghĩa là bọn anh phải có quan hệ với nhau chứ?
Cô em đơn thuần ơi, em có biết có quan hệ là gì không? Em có biết quan hệ đó là chỉ cái gì không?
Trong lòng Bạch Phi Nhi lại rất buồn bực, nghĩ thầm bảo anh nói thật khó như thế sao?
Càng nghĩ cô càng tức, quay người ra khỏi đại sảnh, đi đến hành lang bên ngoài.bg-ssp-{height:px}
Trần Hạo bất đắc dĩ chỉ có thể đuổi theo, ai ngờ, Bạch Phi Nhi vừa tới hành lang liền dừng chân lại, sau đó Trần Hạo nhìn theo hướng cô đang ngây ra nhìn, liền thấy một bóng người xinh đẹp, không phải Chu Tiểu Nhược thì là ai?
Mà lúc này bên cạnh Chu Tiểu Nhược là bạn thân Lâm Uyển của cô ấy.
"Tiểu Nhược, cậu làm như vậy là không đáng giá! Vì một người đàn ông mà phí phạm hạnh phúc cả đời của mình sao? Cậu có ngốc hay không?", Lâm Uyển nói.
Chu Tiểu Nhược cười nhạt một tiếng: "Đồ ngốc, cậu không hiểu đâu, đến lúc có một người đàn ông thật sự đi vào lòng cậu, cậu sẽ biết rõ tại sao tớ phải làm như vậy!"
Lâm Uyển vô cùng tức giận, muốn phản bác, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Chỉ có thể nói: "Rốt cuộc anh ta tốt ở chỗ nào? Cậu thích anh ta ở đâu? Anh ta còn là người có vợ đấy!"
Ở bên này, Bạch Phi Nhi nhìn thấy vậy thì không kìm được chuyển ánh mắt sang người Trần Hạo, ánh mắt kia giống như đang nói, anh còn gì để giải thích nữa?
Mà Trần Hạo thì cạn lời, đau hết cả đầu!
Trong lòng của anh rất oan uổng, nghĩ thầm, anh phong lưu phóng khoáng, đẹp trai ngời ngời cũng là tội lỗi sao? Anh có thể quản lý được thằng em và trái tim mình không làm chuyện có lỗi với em, nhưng anh không quản lý được người khác mà!
Tình cảm tương tư đơn phương này mà em còn cứ nhất quyết bắt anh tìm nguyên nhân, anh tìm kiểu gì được? Đúng là nói thế nào cũng không rõ mà!
Bạch Phi Nhi lại cho rằng chắc chắn là Trần Hạo đã làm cái gì trêu chọc người ta.
Nếu không dựa vào cái gì mà cô chủ nhà họ Chu lại phải thích anh? Nhất định là anh! Chính là anh!
Mà bên kia Chu Tiểu Nhược trầm mặc một lát mới nói: "Tớ biết thích một người đàn ông đã có vợ là không đúng, nhưng tớ không khống chế được mình, lần đầu tiên gặp anh ấy, tớ đã bị sự uyên bác của anh ấy thu hút, dường như không có gì là anh ấy không biết vậy! Sau đó bọn tớ xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi lần anh ấy đều mang đến cho tớ cảm giác mới mẻ!"
"Chỉ bởi vì như vậy thôi?", Lâm Uyển nghĩ thầm, bà chị của tôi ơi, có phải cậu đã quá ngây thơ rồi không, bây giờ mấy em gái vị thành niên cũng không thích kiểu đấy đâu! Thế mà cậu lại bị trúng chiêu?"
"Đương nhiên không chỉ có vậy!"
"Còn có cái gì?"
"Anh ấy rất đẹp trai, ha ha ha, đặc biệt là lúc bá đạo!"
"! "
Lâm Uyển trợn mắt nhìn trời, không biết nói cái gì cho phải!
Bây giờ cô ta rất khâm phục thánh hiền nước Hoa cổ đại, người ta nói quá đúng, tình nhân trong mắt hoá Phan An mà!
Đúng lúc này, một người phục vụ đến bên cạnh hai người: "Cô Chu, có một anh nhờ tôi đưa cho cô một tờ giấy!"
Chu Tiểu Nhược sững sờ nhận lấy tờ giấy, sau khi đọc qua, ngạc nhiên đến mức gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Lâm Uyển không nhịn được nói: "Cái gì thế? Để tớ xem nào!"
Nói rồi, Lâm Uyển cũng cầm lấy tờ giấy, trên đó viết một hàng chữ, không cần cô làm bất kì chuyện gì vì tôi, cô cứ làm theo lòng mình đi!
Tờ giấy này do ai viết? Ở trong mắt hai người, đương nhiên là nét chữ của Trần Hạo.
Lâm Uyển nhìn hết tờ giấy mới hơi có ấn tượng tốt với anh: "Coi như anh ta có lương tâm!"
"Anh ấy đã đến rồi!", Chu Tiểu Nhược xem hết tờ giấy, quay người chạy vào đại sảnh từ một lối đi khác, hiển nhiên là đi tìm Trần Hạo.
Mà bên này Trần Hạo cũng như bị sét đánh, Bạch Phi Nhi thì đứng bên cạnh hứng thú nhìn anh.
Trần Hạo dang tay ra: "Bà xã, từ lúc vào đến giờ anh vẫn luôn ở cạnh em, em cũng thấy được, anh không làm bất cứ chuyện gì!"
"Hừ!", Bạch Phi Nhi hừ lạnh, không tin quay người đi, trong lòng tràn đầy chua xót.
Trần Hạo thì cạn lời, đúng lúc này điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là Lý Vân Dương gửi tin nhắn đến, chỉ có bốn chữ đơn giản, đã giải quyết xong.
Nhìn thấy tin nhắn này, anh liền nhớ ra cuộc trò chuyện của hai người ở trên xe lúc trước, lập tức hiểu ra tờ giấy này đến từ ai!
Nghĩ đến điều này, Trần Hạo tức giận nhắn tin lại cho Lý Vân Dương, mẹ nhà cậu!
Lý Vân Dương trả lời, ha ha!
Nhìn thấy chữ ha ha này, Trần Hạo càng xác định là tên này gây chuyện, bất đắc dĩ quay người đuổi theo Bạch Phi Nhi.