“Tôi quan tâm cô là ai làm gì?”
Lâm Mộc ngồi ở ghế sau vội túm lấy Lâm Lê mới ngăn cô ấy đập đầu vào ghế trước.
“Khốn kiếp!” Lâm Mộc tức thì nổi giận.
Hồi nãy Cô gái trẻ kia đến tranh luận với Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc không nói xen vào, bởi vì anh không ngờ cô ta dám ngang ngược thế.
Advertisement
“Đáng ghét, tưởng tụi này dễ bắt nạt à?” Trần Uyển Nhi tháo dây an toàn, chạy ra xe đối phương để tranh luận.
“Anh ơi, sao giờ? Hình như cô ta không dễ chọc đâu.” Lâm Lê lo lắng túm cánh tay Lâm Mộc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đừng lo, ngồi yên trên xe, để anh xuống xử lý.” Lâm Mộc mở cửa xuống xe.
“Uyển Nhi, để tôi giải quyết chuyện này.” Lâm Mộc sải bước đuổi theo Trần Uyển Nhi, cùng cô nàng đến trước con Big G.
“Con đếm kia, mày nện tiền vào mặt tao, tao đâm vào xe mày một lần, coi như tha thứ cho mày rồi đó, chúng ta huề nhau nhé, chúng mày tự lái xe cút đi!” Cô gái trẻ dương dương tự đắc.
“Chát!” Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát xông lên giáng cho cô ta một cái bạt tai đến độ rớt kính.
Vì chỉnh sửa qua mũi, cái tát tai này khiến mũi cô ta cũng vẹo luôn.
“Cô đâm vào xe chúng tôi một lần, cái bạt tai này của tôi coi như tha thứ cho cô, chúng ta huề nhau, lái xe của cô cút đi.” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Lâm Mộc hoàn toàn không muốn tranh luận phải trái gì với loại người này.
“Mày.. mày dám đánh tao? Mày đánh phụ nữ?” Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn Lâm Mộc, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Cô ta nào ngờ được Lâm Mộc ra tay đánh mình.
“Mày... mày biết tao là ai không hả? Bọn tỉnh ngoài như chúng mày mà dám đánh tao hả?” Cô gái trẻ giận đến mức nhảy cẫng lên.
“Tôi quan tâm cô là ai làm gì?”
“Uyển Nhi, đi nào!”
Lâm Mộc chẳng buồn đoái hoài tới cô ta, dứt khoát kéo tay Trần Uyển Nhi về xe.
“Lâm Mộc, anh ngầu quá nha, đánh thẳng vào mặt cô ta!” Trần Uyển Nhi phấn khích nói.
“Loại người này thiếu đòn mà, tôi không quan tâm chống lưng của cô ta lợi hại cỡ nào, cứ đánh rồi nói!” Lâm Mộc nói.
Sau đó Lâm Mộc kêu Trần Uyển Nhi đứng chờ, anh ngồi vào ghế lái.
“Em gái, em xuống xe đứng cạnh chị Uyển Nhi nhé.” Lâm Mộc quay đầu nói với Lâm Lê đang ngồi ghế sau.
“Dạ.”Lâm Lê nhanh chóng xuống xe. Lâm Mộc cho xe vào số lùi và nhấn ga. Rầm!
Chiếc xe thương vụ đâm mạnh vào Mercedes-Benz Big G phía sau, đẩy con Big G ra xa một khoảng.
Cô gái trẻ thấy xe mình bị đẩy lùi ra xa, tức đến nghiến răng kèn kẹt.
bg-ssp-{height:px}
Ngay lúc này lại phát sinh vấn đề.
Vụ va chạm đã thu hút một số người qua đường chạy tới hóng hớt kịch vui.
“Cậu nhóc lái xe thương vụ kia to gan thật đấy, dám đánh chủ xe Big G, còn húc cho xe cô ta lùi về sau nữa chứ.”
“Ừ, nghe giọng bọn họ thì không phải người Thành phố Thân Giang rồi, chằng ngờ lại dám ngang ngược dường ấy, thằng nhóc đó ăn gan hùm rồi hả?”
Advertisement
...
Lâm Mộc mắt điếc tai ngơ trước những lời bàn tán xôn xao.
“Đi, chúng ta vào trường điểm danh.” Lâm Mộc lấy hành lý của Lâm Lê ra từ cốp xe, sau đó dẫn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê vào trường.
Đuôi xe thương vụ của Trần Uyển Nhi đã bị đụng nát bét, nhưng Lâm Mộc không bận tâm. Trước đó anh đã lấy được tỷ từ Tiên Hạc Võ Quán, một con xe này không thể khiến anh đau ví được.
“Chúng mày không được đi! Hôm nay tao cho chúng mày xong đời!” Cô gái trẻ chỉ tay về đám người Lâm Mộc hét lớn.
Lâm Mộc ngó lơ cô ta, dứt khoát dẫn Trần Uyển Nhi và em gái rời đi.
Cô gái trẻ kia cũng không dám ngăn bước ba người Lâm Mộc, tuy cô ta ngông cuồng, nhưng đánh không lại Lâm Mộc.
Dù cô ta có chống lưng lợi hại, nhưng giờ chỉ có một thân một mình, một khi bị đánh, dù sau này có báo thù được cũng phải chịu thiệt lúc này.
“Chúng mày xong đời rồi, đừng tưởng chạy thoát! Tao nhất định bắt chúng mày trả giá đắt vì cái tát tai hồi nãy. “ Cô gái trẻ nói xong bèn lấy di động ra gọi.
Sau khi đám người Lâm Mộc đi xa một quãng.
“Anh ơi, xem bộ dạng cô ta không dễ chọc đâu, có phiền phức gì không? Dù sao nơi này cũng là Thành phố Thân Giang, không phải Kim Châu.” Lâm Lê lo lắng nói.
“Cô ta hù dọa em và Uyển Nhi, anh quan tâm chống lưng của cô ta thế nào làm gì, đánh là đúng đấy! Loại người này đúng là thiếu giáo dục mà!” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nói: “Cô ta ngang ngược cướp chỗ đậu xe, còn dám ngông cuồng đâm xe chúng ta, bị đánh là đáng kiếp lắm nha.”
Đương nhiên Trần Uyển Nhi cảm thấy hả giận, cô nàng còn rất tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Lâm Mộc nữa.
Sau khi vào trưởng, một Học trưởng bước đến chào hỏi rồi giúp Lâm Lê làm thủ tục báo danh.
Học trưởng này rất nhiệt tình. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, quá trình báo danh rất suôn sẻ, đương nhiên cũng mất chút thời gian vì phải xếp hàng.
“Phía trước là nơi làm thủ tục đăng ký Kí túc xá, học muội Lâm Lê làm xong thủ tục là có thể nhận chìa khóa rồi.” Học trưởng nói.
Ngay lúc này lại phát sinh vấn đề.
Người làm thủ tục đánh giá ba người Lâm Mộc một lượt, sau đó nói: “Tư liệu thông tin của bạn này có chút vấn đề, tôi phải đi kiểm tra lại chút.”
Nói xong ông ta lấy di động gọi điện, sau đó quay người bước vào phòng, đóng cửa lại.
Chốc lát sau, ông ta bước ra, kêu ba người Lâm Mộc chờ đợi.
Học trưởng hồ nghi hỏi: “Lạ thật, em dẫn bao bạn sinh viên mới đi làm thủ tục rồi, lần đầu thấy thủ tục vào Kí túc xá có trục trặc đấy.”