Từ Quý Phi gật đầu: “Cũng có thể, chú gặp đại nạn mà vẫn qua khỏi thì chắc chắn sau này sẽ có phúc, thôi mình đi uống rượu đi!”
Ngô Bình cười khổ: “Vết thương của em chưa khỏi hẳn, tạm thời không uống rượu được”.
Advertisement
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Thế chú về nghỉ ngơi đi, sáng mau, anh lại đến thăm”.
Dứt lời, Từ Quý Phi đi trước.
Song Tiên và Trần Vĩnh Chân đã chết, đây là một chuyện lớn nên ông ấy phải đích thân xử lý, để tránh để lại manh mối.
Từ Quý Phi đi rồi, Ngô Bình mới lấy chìa khoá và ví tiền của Trần Vĩnh Chân ra, trong ví có thẻ, chứng minh và tiền mặt.
Anh lại lấy chìa khoá xe ra, Trần Vĩnh Chân giấu chiếc chìa khoá này rất kỹ, nếu không dùng tới khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình đã bỏ qua nó rồi.
Có lẽ chiếc chìa khoá xe này có ý nghĩa gì đó đặc biệt với Trần Vĩnh Chân hoặc Từ Thiên Hựu.
Nghĩ tới đây, anh lấy chìa khoá rồi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó vừa đi vừa ấn chìa khoá.
Cuối cùng, khi xuống tầng ba của bãi đỗ xe, anh đã thấy một chiếc xe sáng đèn.
Ngô Bình mở cửa xe rồi ngồi vao, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu, chẳng mấy chốc đã phát hiện có ba phiến ngọc được giấu dưới đệm”.
bg-ssp-{height:px}
“Có ba phiến ngọc thôi mà giấu kỹ thế”, Ngô Bình thấy kỳ lạ, vì vậy lật tấm đệm lên để lấy ngọc ra.
Anh nhìn xuyên thấu vào ba viên ngọc rồi ngẩn người, hoá ra mảnh ngọc này được ghép từ rất nhiều lớp nhỏ thành, mỗi lớp đều rất mỏng.
Phiến ngọc dính chặt vào nhau, khiến thoạt nhìn như một thể.
Anh tiếp tục quan sát thì thấy trên phiến ngọc khắc rất nhiều chữ và hình vẽ.
Anh thầm thấy chấn động, lẽ nào đây cũng là đồ từ thời tiền sử?
Anh không nhìn nữa mà cất nó vào túi, sau đó khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, khi ra tới cổng khách sạn thì Ngô Bình nhìn thấy một nhóm tu sĩ xuống xe, sau đó bước nhanh vào khách sạn, đụng ngã cả nhân viên tiếp đón.
Ngô Bình hơi hoảng, không lẽ những người này tới tìm Song Tiên? Anh đạp chân ga rồi tăng tốc.
Ngô Bình vừa lái xe vừa gọi cho người bạn ở cục tình báo của mình, nhờ anh ta xoá hết hình ảnh của mình ở camera khách sạn và trên đường.
Đây không phải chuyện gì quá khó nên bạn anh đồng ý ngay, sau đó còn nói: “Chú Ngô, bố lãnh đạo của bọn anh bị ốm, nếu rảnh thì chú qua khám chút nhé”.
Ngô Bình đã giúp người bạn này nhiều lần nên cười nói: “Vâng, sắp tới em sẽ lên Thiên Kinh, khi nào đến, em sẽ gọi cho anh”.