“Chung Hào chỉ là một thương nhân bình thường, ông ta không phải người tu hành.
Đồng thời, ông ta cũng là một nhân vật máu mặt trong thương giới Thân Giang hơn nữa chuyện này đã ầm ĩ khắp nơi.
Nếu cậu giết ông ta, Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.”
Lâm Mộc tất nhiên hiểu, Phàm minh chủ nói lời này chính là để cảnh cáo anh sau khi rời khỏi đây không được tìm đến Chung Hào, không được giết ông ta.
Advertisement
Lâm Mộc nói: “Tôi chỉ có một câu hỏi, nếu sau khi tôi rời khỏi đây, Chung Hào trả thù tôi hoặc đe dọa sự an toàn của những người xung quanh tôi, âm thầm tấn công họ thì Liên minh các ông sẽ xử lý thế nào?”
Phàm Thiệu minh chủ nói: “Nếu ông ta tìm tu sĩ đến trả thù cậu thì đó được xem là trận chiến giữa các tu sĩ, Liên minh Tu Hành Giả sẽ không can thiệp đến.”
“Trường hợp ông ta thuê tu sĩ đối phó người thân của cậu, vậy cậu có thể chủ động tìm đến tu sĩ đó để báo thù hoặc tìm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt tu sĩ đó để trừng phạt.”
“Nếu ông ta chỉ sai người bình thường tấn công người thân của cậu, vậy cậu có thể báo công an, bởi vì hai bên tấn công và bị tấn công đều là người thường không phải tu sĩ, vì vậy chúng tôi không thể can thiệp.”
Ánh mắt Lâm Mộc tối đi, anh không hề hài lòng với câu trả lời này.
“Tiếp đến, cậu chịu khó ở đây trong bốn mươi tám giờ để bản thân bình tĩnh lại một chút, hãy suy nghĩ thật kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Bốn mươi tám giờ sau, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì chúng tôi sẽ thả cậu.”
“Còn nữa, sau khi cậu được thả, nếu Chung Hào xảy ra chuyện gì thì cậu chính là đối tượng tình nghi số một, vì vậy sau khi ra khỏi đây, cậu nên tém tém lại, đừng gây náo loạn! Rõ chưa?”
Phàm Thiệu minh chủ cảnh cáo xong thì lập tức đứng dậy rời đi.
bg-ssp-{height:px}
“Tại sao tôi không được thả ra ngoài ngay bây giờ?” – Lâm Mộc hỏi.
Sắc mặt Phàm Thiệu minh chủ âm trầm: “Cậu phải ở đây đủ bốn mươi tám giờ, chính vì cậu còn trẻ đã đạt đến Linh Ý Cảnh nên tôi mới dùng thái độ hòa nhã nói chuyện với cậu, cậu nên biết điều một chút! Đừng có được voi đòi tiên!” – Phàm Thiệu dứt lời, lập tức đóng cửa lại.
Lâm Mộc ngồi trong phòng thẩm vấn, lòng có chút bất an.
Anh lo lắng trong hai ngày bị giam ở đây, Chung Hào sẽ tấn công Trần Uyển Nhi hoặc em gái anh.
Nếu bây giờ anh dùng võ lực để phá cửa, bức bọn họ phải cho anh rời đi có được không?
Mặc dù đây chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng dù sao cũng là do Liên minh Tu Hành Giả thiết lập, nếu Lâm Mộc thật sự làm như vậy đồng nghĩa với việc anh đang chống đối Liên minh Tu Hành Giả, đây là lựa chọn không sáng suốt.
Bên kia.
“Uông sư, theo ông thì người của Liên minh Tu Hành Giả sẽ xử lý Lâm Mộc như thế nào?” – Chung Hào hỏi.
“Dù sao cũng không xảy ra án mạng, hơn nữa bắt nguồn của chuyện này cũng do tiểu thư chúng ta khơi mào, cho nên Lâm Mộc có lẽ sẽ không bị xử lý quá nặng, nhẹ thì viết một tờ giấy bảo đảm không tái phạm, nặng thì bị giam từ mười ngày đến nửa tháng.” – Uông sự nói.
Chung Hào không hài lòng: “Sao có thể phạt nhẹ như vậy? Quan hệ của tôi ở Thân Giang cũng khá rộng, hay tôi chi thêm một số tiền lớn cùng với quan hệ để người của Liên minh Tu Hành Giả xử lý Lâm Mộc nặng hơn?”