Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày.. Mắt của mày đâu có biến đỏ, sau mày có thể mạnh như vậy?” Vu Thụy Giang xụi lơ trên đất, hai mắt trợn trừng.
“Không ngờ mày lại dám chạy tới nhà tao hành hung đấy, chết đi!” Lâm Mộc giơ tay lên, một khối ánh sáng được ngưng kết từ nội lực rồi nện vào người Vu Thụy Giang, dứt khoát tiêu diệt cậu ta. bg-ssp-{height:px}
“Quả nhiên Bằng Tử nói không sai.” Lâm Mộc nhìm đăm đăm vào thi thể của Vu Thụy Giang, sắc mặt vô cùng nặng nề.