“Thật sự rất bất ổn! Thân Giang ở gần biển, chúng tôi phát hiện ở dưới biến cũng có rất nhiều thú biến dị, mối đe dọa từ chúng còn lớn hơn từ người biến dị rất nhiều!” – Người đàn ông nghiêm trọng nói.
“Về chuyện này, các ông còn có thông tin nào khác nữa không?” – Lâm Mộc hỏi.
Người đàn ông nói: “Theo chúng tôi điều tra, người biến dị có tồn tại trí nhớ, có thể nói chuyện nhưng tính cách của bọn họ đã bị biến đổi trở nên hung hãn, bạo lực như thú khát máu, rất khó đối phó. Điểm quan trọng là bọn họ có thể giao tiếp, điều này chứng tỏ bọn họ có suy nghĩ, dẫn tới trong tương lai khả năng bọn họ sẽ tập hợp lại thành một liên minh, cùng nhau đối phó chúng ta là hoàn toàn có thể xảy ra.”
Advertisement
“Hiện tại, những người biến dị này như rắn không đầu, bọn họ chỉ tấn công theo kiểu tự phát chứ không có chỉ huy. Chúng tôi lo sợ nếu bọn họ liên hiệp lại, chắc chắn sẽ gây rắc rối rất lớn, hơn nữa số lượng của người biến dị lại lớn hơn người tu hành rất nhiều.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi vào phòng khách ở lầu một.
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê biết Lâm Mộc sẽ tới cho nên đã đứng chờ ở sảnh lớn từ lâu.
“Anh!”
“Lâm Mộc!”
Các cô thấy Lâm Mộc đi vào thì kích động chạy về phía anh.
“Thấy hai người không sao, bây giờ tôi yên tâm rồi.” – Lâm Mộc cười nói.
“Anh, mọi thứ vốn đang rất êm đẹp, sao chỉ trong một đêm, thế giới lại trở thành như thế này ạ?” - Hai mắt Lâm Lê đỏ hoe, hiển nhiên cô đang rất sợ hãi. bg-ssp-{height:px}
“Ừ, chuyện này xảy ra quá đột ngột nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận.” – Lâm Mộc nói.
“Ba mẹ vẫn khỏe, đúng không anh?” – Lâm Lê lo lắng hỏi.
“Yên tâm, anh đã sắp xếp rồi, chắc chắn ba mẹ vẫn an toàn.” – Lâm Mộc cười, an ủi em gái.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi: “Trần Uyển Nhi, mẹ cô đâu?”
“Tôi cũng không biết, tôi gọi điện thoại cho bà ấy không được.” – Trần Uyển Nhi rất lo lắng.
Dù sao Khâu Anh cũng là mẹ ruột cô.
Từ nhỏ, cô đã mồ côi cha, ngoài ông nội ra thì người thân của cô chỉ còn mỗi Khâu Anh, dĩ nhiên cô phải lo lắng cho bà ấy.
Hơn nữa, cô cũng không biết Khâu Anh là thành viên của Quang Minh Hội, đã nhiều lần muốn ám sát Lâm Mộc.
Lâm Mộc nói: “Thế này, tôi sẽ đưa hai người về Giang Nam trước, ở đó vẫn còn an toàn, hai người về đó trú ẩn, chờ đợi tình hình diễn ra tiếp theo, nếu kiếp nạn này nhanh chóng qua đi, khi đó chúng ta lại tính tiếp.”
“Lâm Mộc, tôi…tôi có một yêu cầu quá đáng.” – Trần Uyển Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, khó khăn nói.
“Cô đâu phải kiểu người màu mè, rào trước đón sau như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” – Lâm Mộc nói.