“Cái này....cái này không ổn đâu, dù sao ông cũng hơn tôi nhiều tuổi.” Lâm Mộc cười ngượng.
Lâm Mộc chưa từng nghĩ tới điều này.
“Có gì không ổn? Người có năng lực là lão đại! Ngô Bằng tôi ít khi bái phục kẻ khác, đại ca, anh là một trong số ít đó! Ngô Bằng tôi tin rằng, cứ theo anh tất làm nên việc lớn!”
“Được rồi, tôi cũng đã nói xong rồi, sau này chỉ cần Lâm Mộc có thịt ăn, ông nhất định cũng sẽ không thiếu thịt ăn đâu!” Lâm Mộc vỗ vai Ngô Bằng.
"Đại ca, sự nhạy bén trong kinh doanh và tầm nhìn tìm kiếm cơ hội kinh doanh của Ngô Bằng anh có thể không so được với nhiều doanh nhân khôn ngoan khác, nhưng về lòng trung thành thì anh, Ngô Bằng hoàn toàn không có gì để nói nữa cả, cậu bảo anh đánh ai, đuổi giết ai, anh tuyệt đối sẽ không sợ hãi! ”Ngô Bằng vỗ ngực nói.
Vừa nói xong, Bằng Gia trực tiếp cầm chai rượu tây còn một nửa đang đặt trên bàn lên.
"Rượu này, anh sẽ uống cạn!"
Sau khi Bằng Gia nói xong thì liền rót nốt nửa chai rượu vào miệng.
Đối với Bằng Gia, tuy ông ta là vương phủ của Kim Châu, là người thống lĩnh thế giới ngầm, lại có tiếng vang lớn và được nhiều người tôn kính. Nhưng anh biết đằng sau sự hào nhoáng ấy là bao nỗi bất lực, chua xót.
Từ trước tới nay Bằng Gia luôn bị thiếu tiền, lại phải nuôi nhiều đàn em, phải tiêu tiền nhiều mà nguồn thu nhập cũng không nhiều, chủ yếu dựa vào việc mở một số địa điểm để che đậy vài nơi khác để kiếm tiền, hầu như toàn bộ thu nhập đều để nuôi đàn em.
Đương nhiên, có một số chỗ kinh doanh phi pháp có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng Bằng Gia dù miễn cưỡng cũng không dám động vào.
Bằng Gia tuy khét tiếng nhưng không bao giờ làm trái với lương tâm, không bao giờ làm ăn phi pháp như mở sòng bạc, buôn bán ma túy,...Ông ta tuyệt đối sẽ không làm, đàn em ông ta mà dám làm, thì ông ta sẽ tuân thủ theo pháp luật mà trừng trị.
Bên ngoài, cũng có rất nhiều người đang ngấm ngầm để mắt tới ông, là người đứng đầu thế lực ngầm của Kim Châu, ông ta cũng luôn phải cảnh giác và cố gắng hết sức để giữ vững địa vị của mình.
Bằng Gia biết rằng với năng lực của bản thân ông ta, cộng với các mối quan hệ và xuất thân của mình, tất cả chỉ giới hạn với những gì ông ta có, muốn nâng cao thành tựu, địa vị của bản thân thì dường như không có khả năng.
Nhưng nếu ông ta đi theo Lâm Mộc, thì không cần nghi ngờ gì cả, ông ta sẽ có cơ hội nâng giới hạn của mình lên một tầng cao hơn!
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, Bằng Gia vội vàng trở về chuẩn bị cho cuộc nói chuyện vào ngày mai.
Lâm Mộc đứng trước khách sạn. Gió nhẹ thổi qua, Lâm Mộc nở nụ cười.
Năm năm trước khi gặp nạn, Lâm Mộc chưa bao giờ dám mơ tưởng có thể biến Bằng gia của Kim Châu trở thành đàn em của mình!
Ngay cả khi nhà họ Lâm vẫn còn thịnh vượng, Lâm Mộc cũng không dám nghĩ tới, lúc đó Lâm Mộc chỉ là một tên đàn em nhỏ bé nếu gặp được Bằng gia, cũng phải tỏ ra vô cùng cung kính gọi một tiếng Bằng Gia, ngay cả ba anh là Lâm Đại Sơn cũng phải tỏ ra khách khí với Bằng gia.
Lâm Mộc có linh cảm rằng sau khi tất cả các bên đã ổn định, trong tương lai kế hoạch của anh nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ!
Đoàng!
Có một tiếng sấm sét đột ngột vang lên giữa bầu trời, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, sắc trời vô cùng u ám. Còn khoảng một tiếng nữa trời mới tối, vì bầu trời đầy mây đen nên sắc trời trở nên tối hơn. “Hình như ở Kim Châu sắp có bão.” Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa nhìn lên trời. Ngay sau đó, Lâm Mộc đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, rồi lên xe về nhà. Hiện tại Lâm Mộc đã sắp xếp xong các bên, anh cũng đã làm xong mọi việc, chỉ yên lặng chờ bọn họ hành động thôi. Nhiệm vụ của Lâm Mộc là tích hợp tài nguyên và bố trí đội quân. Còn những việc cụ thể thì cứ để bọn họ làm.