Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Trạch Thiên chỉ tay vào thi thể Cô gái biến dị dưới đất, tức giận nói: “Anh tưởng chỉ mình anh có anh em phải hi sinh hả? Cô ấy chỉ là một người vô tội thôi! Cô ấy không muốn làm ai bị thương, thậm chí còn tìm cách cứu người! Dựa vào đâu bắt cô ấy chết hả!”
“Trận chiến dọn dẹp Thể biến dị trong đế đô có bao anh em trong liên minh phải hi sinh, ai mà không giận? Nhưng nên trút giận lên người một cô gái vô tội sao?”
Giọng nói của hai người vang vọng, lập trường lại hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng không chịu yếu thế.
Advertisement
Ai cũng có lí của riêng mình!
“Tôi lười phải phí lời với các người! Lỗ Cương Cường tôi giết Người biến dị này đấy! Anh không phục thì chạy tới mà nói lý với Mục nghị trưởng, làm ầm ĩ tới cấp nào tôi cũng chẳng sợ đâu!”
“Chúng ta đi!” Thanh tra Lỗ phất tay ra hiệu hai người cùng đội rời đi.
“Đáng chết! Đáng chết!” Lâm Mộc siết tay thành quyền, trong lòng vô cùng tức giận.
Nếu anh không trình bày rõ tình huống đặc biệt của Cô gái biến dị, Thanh tra Lỗ có giết cô ấy thì anh cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng anh đã nói rõ rồi, anh ta còn một mực xuống tay.
“Tiểu sư đệ, đều tại anh, ban nãy trình bày với Mục nghị trưởng nên không kịp chạy ra ngăn Thanh tra Lỗ.” Thẩm Trạch Thiên vỗ vai Lâm Mộc. bg-ssp-{height:px}
“Sư huynh, sao có thể trách anh được, rõ ràng Thanh tra Lỗ lợi dụng việc công để trả thù riêng mà!” Lâm Mộc nghiến răng nói.
Nếu người hôm nay kêu Thanh tra Lỗ dừng tay không phải Lâm Mộc hay Thẩm Trạch Thiên mà là một Thanh tra viên khác, có lẽ Thanh tra Lỗ đã lắng nghe người kia giải thích tình huống rồi.
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên có ân oán với anh ta, cho nên anh ta không thèm nghe gì hết!
La Văn Thành an ủi: “Cô gái biến dị này đã bị Thanh tra Lỗ giết, ván đã đóng thuyền, chúng ta chẳng thể thay đổi điều gì, Anh Thẩm, Lâm Mộc, hai người nguôi giận đi, dẫu sao chiến tranh cũng không tránh được những bất ngờ và điều ngoài ý muốn. ”
Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên chỉ đành gật đầu.
“Đừng đem thi thể cô ấy đi làm chiến lợi phẩm nữa, chúng ta chôn cất tử tế.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Lâm Mộc gật đầu, nói: “Em nhớ di ngôn của cô ấy rồi!”
Trả lại hòa bình cho thế giới, khôi phục cuộc sống bình yên trước đây, đây là hi vọng và khát khao của Cô gái biến dị.
Tiếc thay, Lâm Mộc không biết túi đồ ăn trong tay cô ấy muốn gửi về đâu, cho nên chẳng thể giúp cô gái này hoàn thành sứ mệnh cuối cùng.
Sau khi cất thi thể cô gái đi, ba người tiếp tục đi về tiểu khu tiếp theo.