Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự an toàn sau lưng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành giao cho Lâm Mộc!
Dưới sự liên thủ của Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành, Tên thủ lĩnh càng khó lòng tấn công ba người Lâm Mộc.
“Khốn kiếp, lũ khốn kiếp chúng mày sao lại lợi hại thế hả?” Tên thủ lĩnh không cam lòng gào lớn.
Advertisement
Trước đây Thủ lĩnh biến dị chỉ là một nhân viên văn phòng rất bình thường. Sau khi có được năng lực cường đại một cách bất ngờ, gã ta quá đỗi phấn khích, gã hưởng thụ cảm giác tiêu diệt được người bình thường dễ như trở bàn tay, có thể ra lệnh cho hàng vạn người, thứ mà trước đây gã chưa bao giờ làm được.
Người biến dị vốn đã trở nên điên cuồng khát máu, mất nhân tính và thích công kích người khác, mà thực lực cường đại này càng khiến gã ta thêm cuồng dại!
Tên thủ lĩnh cho rằng mình có thể làm vua một cõi Bình Phụng, thống trị người dân nơi đây!
Mà giờ khắc này, mộng đẹp của gã đang dần tan vỡ!
Xoẹt!
Chiến đao của Thẩm Trạch Thiên lại chém vào bụng Tên thủ lĩnh, vạch ra một vết thương vô cùng lớn.
Đòn công kích của La Văn Thành cũng lập tức truyền vào cơ thể Tên thủ lĩnh.
Thẩm Trạch Thiên chớp lấy thời cơ, chiến đao tiếp tục tấn công tới tấp. bg-ssp-{height:px}
Sau đó Thẩm Trạch Thiên chặt đứt đầu Tên thủ lĩnh.
Thủ lĩnh biến dị cấp B+ đã bị chém chết như vậy đấy!
Giải quyết xong Tên thủ lĩnh, ba người Lâm Mộc tiêu diệt sạch đám Người biến dị còn lại.
Con đường rộng lớn trong khu công nghiệp rơi vào tĩnh lặng.
Cả người lẫn đao của đám Lâm Mộc đều nhuốm đầy máu tươi của Người biến dị.
Phóng tầm mắt ra xa là xác chất thành núi, máu chảy thành sông!
“Phù phù!” Ba người thở hổn hển, trận chiến ác liệt này khiến họ mệt mỏi rã rời.
“Đi, qua đằng kia nghỉ ngơi một lát!”
Cả ba đi bộ đến vành đai xanh bên đường và nằm ngay trên vành đai xanh.
“Lão La, bị thương có nghiêm trọng không, để tôi kiểm tra.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, may sao hai người tới ứng cứu kịp thời.” La Văn Thành cười nói.