Lâm Mộc biết rõ quán bar Kim Điển này chính là một cái túi hỗn độn, một khi uống rượu ở đây, cô sẽ rất dễ gặp phải mấy chuyện phiền phức.
"Làm sao? Anh ... anh còn quan tâm đến tôi sao?" Trần Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng rồi lại rót rượu.
"Bề ngoài cô là một cô gái rất mạnh mẽ, cũng không dễ dàng bộc lộ mặt yếu đuối của mình với người khác, cô không ngại để tôi nhìn thấy cô như thế này rồi sau này sẽ cười nhạo cô sao?" Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, tôi gọi anh tới, đúng vậy… Tôi bảo anh uống rượu với tôi, không được cười nhạo tôi!” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.
Sau đó, cô rót đầy ly rượu trong tay rồi đưa cho Lâm Mộc: "Rượu này tôi mời anh, uống với tôi đi."
“Đây là ly rượu cô đã uống rồi.” Lâm Mộc liếc nhìn vết son môi dính trên thành ly rượu.
“Sao? Ghét bỏ tôi à? Tôi... tôi cũng đâu có dơ.” Trần Uyển Nhi say khướt nói, đồng thời lấy một ly rượu trống để rót rượu cho mình.
“Nào, uống một ly.”
Rót đầy ly rượu xong, Trần Uyển Nhi đưa ly rượu tới trước mặt Lâm Mộc.
“Được, tôi uống với cô trước, uống xong 3 ly, cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì.” Lâm Mộc dứt lời, bèn nâng ly rượu trong tay lên cụng ly với Trần Uyển Nhi, sau đó uống cạn.
Lâm Mộc chẳng hề ghét bỏ dấu son trên ly rượu.
Ngược lại rượu anh uống còn pha chút hương vị của son môi.
Trần Uyển Nhi lập tức rót ly thứ 2.
Sau khi uống liên tiếp 3 ly.
“Trần Uyển Nhi, giờ cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra chưa?” Lâm Mộc nhìn cô nàng.
Nào biết Lâm Mộc vừa hỏi tới, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên đôi má cô nàng.
“Này, sao cô lại khóc rồi? Trần Uyển Nhi, đây đâu phải phong cách của cô, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì?” Lâm Mộc hỏi dồn.
“Là anh ta, là Tôn Trình làm!” Trần Uyển Nhi khóc tức tưởi, tấm thân yêu kiều của cô nàng cũng khẽ run rẩy.
“Cô đang nói đến vòng tay phỉ thúy đúng không?” Lâm Mộc hỏi.
“Ừm.” Trần Uyển Nhi khẽ gật đầu.
“Thời gian này ông nội thông qua các mối quan hệ để điều tra Tôn Trình, theo tin tức tình báo, ngày anh ta du học ở nước ngoài, mấy người bạn gái anh ta từng qua lại đều xuất hiện triệu chứng đau đầu, cuối cùng tinh thần bất ổn, trở thành công cụ để anh ta phát tiết, tên đó.... có sở thích quái dị là khống chế bạn gái.”
Lâm Mộc nghe tới đây đã hiểu tại sao Trần Uyển Nhi lại uống rượu sầu ở nơi này.
“Lần đó chẳng phải cô còn khoe khoang anh ta ưu tú lắm sao? Còn nói tôi không bằng một ngón tay của anh ta, đến cuối cùng lại là sói đội lốt cừu, bên ngoài mạ vàng bên trong tồi tàn đổ nát.” Lâm Mộc nói.
“Anh... sao anh có thể như vậy! Còn bóc trần vết sẹo của tôi nữa!” Trần Uyển Nhi nói đến câu cuối, lại khóc nức nở.
“Cô khóc thành ra thế này, ai không biết còn tưởng tôi ức hiếp cô đấy.” Lâm Mộc vừa nói vừa đứng dậy đến bên Trần Uyển Nhi rồi ngồi xuống.
Lâm Mộc vừa ngồi xuống, cô nàng đã nhoài người lên vai anh khóc bù lu bù loa. Lâm Mộc chỉ cảm thấy bờ vai anh tê dại như bị điện giật, anh không khỏi lúng túng tay chân. “Trần Uyển Nhi, cũng may hôm ấy cô gặp được tôi, bằng không, cô đeo chiếc vòng đó chừng nửa năm là trở thành công cụ để anh ta thao túng.” Lâm Mộc nói. Trần Uyển Nhi nghĩ tới điều này, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi. Cô nàng không dám tưởng tượng, nếu hôm đó nàng ta không gọi điện tới kêu Lâm Mộc đến biệt thự để xác nhận lại, hậu quả sẽ như thế nào.