Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu nghị trưởng gõ trán: “Ừ nhỉ, tôi quên mất. Vậy hai ngày nữa, cậu có thể tiện về thăm nhà một chút. Như vậy, sáng sớm ngày mốt cậu đến đây gặp tôi.”
“Đã hiểu, Lưu nghị trưởng, tôi đi trước đây,” – Lâm Mộc ôm quyền.
Sau khi rời khỏi chi nhánh Liên minh, tới Ninh Đô.
Advertisement
“Hiếm khi mới có được hai ngày rảnh rỗi như vậy, tranh thủ dịp này mình đi quan sát Ninh Đô sau khi an toàn thì như thế nào đây.” – Lâm Mộc quả thật rất tờ mò.
Lâm Mộc không lập tức đi gặp cha mẹ mà dự định bây giờ sẽ đi dạo Ninh Đô một vòng, ngắm nhìn một chút.
Cuộc sống hiện nay của mọi người ở đây diễn ra như thế nào?
Đối diện chi nhánh Liên minh là một liên minh võ quán.
Lâm Mộc đi tới trước cửa Liên minh võ quán thì thấy mọi người ở đây vô cùng náo nhiệt, người tới ghi danh xét tuyển xếp hàng dài không dứt.
Có rất nhiều người hào hứng đến ghi danh nhưng cũng không ít người vẻ mặt thất vọng đi ra ngoài.
Lâm Mộc lại đi tới gần một ngôi nhà trong tiểu khu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhớ lúc trước, trong tiểu khu này không có bất kỳ cơ hội sống nào, Lâm Mộc muốn nhìn xem, hiện nay nó đã thay đổi như thế nào. bg-ssp-{height:px}
Sau khi tiến vào phía sau tiểu khu, Lâm Mộc thấy khu đất trống trước kia đã được xây dựng thêm hai tòa nhà tạm bợ, nhìn rất chật chội.
“Sao lại có nhiều phòng như vậy?” – Lâm Mộc kinh ngạc.
Lâm Mộc đi tới trước một căn phòng trong khu nhà, phía trước đang để một chiếc xe. Anh quan sát bên trong có những chiếc giường tầng tương tự như ký túc xá của trường học, bên trong còn có mấy người đang nằm dài trên giường.
“Anh là ai?”
Một người đàn ông trẻ tuổi bên trong phong phát hiện Lâm Mộc đang đứng ở cửa.
“Tôi là một người tu hành, có việc đi ngang qua, tiện thể quan sát một chút tình hình ở đây như thế nào.” – Lâm Mộc nói.
“Anh là người tu hành?” – Người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc.
Trước đó, Lâm Mộc từng xuất hiện trên TV, anh được tôn sùng là anh hùng nhưng người đàn ông này cũng không nhận ra Lâm Mộc.
Dù sao thì Lâm Mộc chỉ xuất hiện trên TV một lần, hơn nữa sau đó lâu lâu lại xuất hiện thêm một anh hùng khác, cho nên thời gian dài, người có thể nhận ra Lâm Mộc ngay lập tức cũng không còn bao nhiêu.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Hiện nay Ninh Đô đang chứa khoảng tám mươi triệu người, thành phố này không đủ sức để chứa được nhiều người như vậy, chỉ có thể tạm thời xây dựng những khu nhà ở thế này mới chứa nổi, một gian phòng nhỏ như vậy là tám người ở.”
“Trong tiểu khu của chúng ta có mấy tòa nhà chọc trời, trong đó cũng chứa nhiều giường như ở đây, ngay cả lối đi cũng phải trưng dụng để chứa giường.”
Lâm Mộc nghe đến đây thì mới sáng tỏ.