Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em không sao đâu Sư huynh!” Lâm Mộc toét miệng cười.
Sau đó anh nhanh chóng lấy Băng Tâm Đan ra phục dùng.
Advertisement
Đan dược ngấm vào cơ thể, trạng thái suy yếu tức thì tiêu tan.
Tuy đã hết ba phút thì không cần giao đấu tiếp nữa, nhưng ngày mai Lâm Mộc vẫn còn nhiệm vụ cần chấp hành, cho nên anh bắt buộc phải dùng Băng Tâm Đan. Bằng không anh chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ trong tình trạng cơ thể suy yếu.
Sau khi cơ thể hồi phục, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Chưởng môn Thanh Thương Phái.
“Chưởng môn Thanh Thương Phái, thời gian ba phút đã hết nhưng ông không thể đánh bại tôi, theo quy định đã giao ước từ trước, ông thua rồi!” Lâm Mộc cười nói.
Hồi nãy Chưởng môn Thanh Thương Phái điều động chiêu thức lợi hại của mình nên lúc này sắc mặt tái nhợt, rõ ràng tình trạng cơ thể của ông cụ cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cậu... cậu...” Nghe xong lời này, vẻ mặt Chưởng môn Thanh Thương Phái nhuốm đầy vẻ chấn động.
Một Tu hành Giả Linh Phách Cảnh đỉnh phong, một Chưởng môn của môn phái ẩn dật lợi hại lại chẳng thể đánh bại Lâm Mộc Linh Phách Cảnh trung kỳ, điều này khiến Chưởng môn Thanh Thương Phái càng thêm nhục nhã! bg-ssp-{height:px}
Thẩm Trạch Thiên nói: “Chưởng môn Thanh Thương Phái, cho ông cơ hội nhưng ông vẫn thua cuộc, chuyện này sao có thể trách người khác được, ông nhanh chóng chuyển năm vạn Liên minh tệ cho Tiểu sư đệ của tôi đi!”
“Cái này... cái này.” Khóe mắt Chưởng môn Thanh Thương Phái khẽ giật, mấy tháng nay các môn phái ẩn dật mới được tham gia tiêu diệt Thể biến dị đổi Liên minh tệ. Năm vạn Liên minh tệ nào phải con số nhỏ với ông cụ!
Từ lúc mới bắt đầu, Chưởng môn Thanh Thương Phái không thể ngờ mình lại thua Lâm Mộc, dù sao ông cụ cũng vô cùng tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Thẩm Trạch Thiên bước lên trước, giọng điệu sắc bén: “Sao? Ông còn định quỵt nợ hả? Bao người vây xem đều biết rõ giao ước thi đấu của hai người, nếu ông dám lấp liếm chuyện này, hôm nay Thẩm Trạch Thiên tôi tuyệt không để ông rời khỏi đây!”
“Thanh tra Thẩm... tôi đâu nói không trả tiền!”
Chưởng môn Thanh Thương Phái lấy di động ra, không cam lòng thì đã sao, có Thẩm Trạch Thiên ở đây, ông cụ nào dám lấp liếm giao ước thi đấu.
Hơn nữa có bao người vây xem, Chưởng môn Thanh Thương Phái mà mặt dày quỵt nợ thì đúng là ô uế thanh danh cả đời!
Một chốc sau, Di động Liên minh của Lâm Mộc reo tiếng chuông nhắc nhở, anh mở ra xem, năm vạn Liên minh tệ đã về tài khoản.
Nhìn thấy số tiền này, lòng anh rạo rực như nở hoa.
Số tiền này kiếm còn dễ hơn giết Thể biến dị và chấp hành nhiệm vụ đấy nhé!