Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Thành viên Liên minh hộ tống đoàn xe nhìn thấy Người biến dị cấp A thì ai nấy đều bị dọa cho tái cả mặt.
Đối diện với người biến dị cấp bậc này, bọn họ quả thực là không khơi lên nổi chút cảm giác muốn chống chọi nào.
Mà cô gái đang xông về phía đoàn xe cũng không có ra tay với mọi người mà lại nhanh chóng đánh về phía những Thú biến dị kia.
Advertisement
Điều này khiến cho Lâm Mộc vô cùng kinh ngạc!
Dưới sự ra tay của cô, tình hình chiến đấu có thể nói là hoàn toàn nghiêng về một phía, những Thú biến dị còn lại rất nhanh đã bị cô diệt sạch.
Sau khi giải quyết xong những Thú biến dị này, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều căng thẳng nhìn cô, những thành viên trong Liên minh không có ai dám chủ động ra tay với cô, suy cho cùng làm như vậy chính là tìm đường chết.
Trong lòng mọi người chỉ thầm mắng xúi quẩy, gặp phải Thú biến dị cấp B+ thì cũng thôi đi, đằng này hiện giờ lại còn tòi ra một Người biến dị cấp A nữa.
Nhiệm vụ lần này quả thực là khó khăn ngoài mức dự đoán.
Mà hành động tiếp theo của cô cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cô không ra tay với đoàn xe mà trực tiếp chạy về phía rừng rậm.
Lâm Mộc chăm chú nhìn vào cô. bg-ssp-{height:px}
Tuy rằng Người biến dị này che chắn rất kín kẽ, thế nhưng hình bóng của cô lại đem lại một cảm giác thân thuộc.
Đương lúc Người biến dị chạy về phía rừng rậm thì đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc ngẩn ra.
“Chị Dương Dương?” Lâm Mộc cố nén đau đớn, không nhịn được hô lên một câu.
Hình bóng cô có chút thân thuộc, điều này khiến cho Lâm Mộc không khỏi nhớ tới Thẩm Tịch Dương.
Người biến dị cấp A này nhanh chóng xoay người, cô trực tiếp tiến vào rừng rậm, biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người.
Đất trời lại quy về yên tĩnh như cũ, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Xung quanh đoàn e nằm đầy thi thể của Thú biến dị, cùng với đó còn có thi thể của nhân loại, vừa nhìn đã biết vừa nãy nơi đây đã xảy ra một trận đại chiến.
Lâm Mộc thất thần, trong đầu không ngừng kêu ong ong.
Người biến dị cấp A ban nãy chẳng lẽ thực sự là Thẩm Tịch Dương? Tuy Lâm Mộc không dám khẳng định, nhưng loại suy nghĩ này một khi đã nảy sinh thì sẽ hoàn toàn không thể nào ngưng lại được.
Từ sau khi xảy ra đại nạn, người Lâm Mộc lo lắng nhất chính là Thẩm Tịch Dương, bởi vì cho dến nay vẫn chưa biết được tng tích của cô.
Lâm Mộc cẩn thận nhớ lại, ngày trước Thẩm Tịch Dương ở Ninh Đô, mà nơi này cách Ninh Đô cũng không xa, nếu dựa theo khoảng cách địa lí mà nói thì điều này cũng có thể xảy ra.