Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến đao sắc bén trong tay Thanh tra Lỗ đã gãy!
Nhưng thế tấn công như vũ bão của Lâm Mộc dường như không hề dừng lại, bảo đao trong tay anh vẫn đang chém xuống!
Thanh tra Lỗ không còn vũ khí để đỡ chiêu, sợ hãi tận lực né tránh.
Loading...
Xoẹt!
Advertisement
Dù anh ta cố gắng nghiêng người tránh đòn, bảo đao của Lâm Mộc vẫn vạch ra một vết thương dài từ vai đến ngực anh ta.
“Lại lần nữa!” Lâm Mộc chẳng hề có ý dừng chiến, chiến đao xoay về sau rồi tiếp tục chém xuống lồng ngực Thanh tra Lỗ.
Xoẹt!
Trên ngực Thanh tra Lỗ lại thêm một vết thương dài, anh ta đau tới mức hít sâu một ngụm khí lạnh.
Thế công kích ác liệt của Lâm Mộc tiếp tục ập tới!
Thanh tra Lỗ lùi về sau, muốn kéo rộng khoảng cách, ngăn Lâm Mộc tiến tới gần.
Nhưng anh ta lui, Lâm Mộc lại tiến, căn bản không sao kéo rộng khoảng cách được!
“Dừng tay!” Thanh tra Lỗ vừa lùi về sau vừa trợn trừng hai mắt đầy kinh hãi, thét lên thảm thiết.
Vũ khí của anh ta gãy rồi, người anh ta cũng thương tích đầy mình rồi, nào còn vốn liếng gì mà cận chiến với Lâm Mộc đây?
Thế công kích ác liệt của Lâm Mộc liên tục đổ ập xuống khiến Thanh tra Lỗ cảm thấy cái chết đang cận kề. bg-ssp-{height:px}
“Muốn tôi dừng tay thì phải cầu xin tôi tha mạng!” Lâm Mộc cất giọng nói như chuông đồng, chiến đao lại chém về phía Thanh tra Lỗ.
Thanh tra Lỗ vừa lùi về sau tránh né, vừa gầm lên: “Lâm Mộc, tôi là Thanh tra viên, cấp bậc của tôi cao hơn cậu, cậu bắt buộc phải nghe lệnh của tôi! Hơn nữa, cậu mà dám giết tôi thì liên minh sẽ định tội cậu, cậu không gánh nổi tội danh này đâu!”
Lâm Mộc bám theo tới cùng, giọng điệu sắc bén bá đạo: “Anh xem tôi có dám không! Chính các người ra tay trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, sợ gì chứ!”
Thanh tra Lỗ tiếp tục lùi về sau, Lâm Mộc bám riết không buông, đòn tấn công không thôi chụp xuống.
Xoẹt!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bảo đao của Lâm Mộc lại rạch thêm một vết thương dữ tợn trên ngực Thanh tra Lỗ.
Máu tươi nhuộm đỏ áo choàng của anh ta, ngoài cảm giác đau đơn, trạng thái của Thanh tra Lỗ cũng xuống dốc không phanh.
“Lâm Mộc... tôi... tôi nhận thua!” Thấy Lâm Mộc lại chém xuống, Thanh tra Lỗ trợn trừng hai mắt, không thể không nói ra lời này.
Bởi vì lần này ánh sáng đỏ sậm lóe lên từ chiến đao kia đang hướng tới đầu của anh ta!
Bảo đao chạm tới đỉnh đầu Thanh tra Lỗ thì dừng lại, vài sợi tóc rớt xuống mặt anh ta.
Giờ khắc này, hai tay Thanh tra Lỗ run lên như cầy sấy. Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống gò má.
Nếu Lâm Mộc không dừng lại, chỉ e đầu Thanh tra Lỗ đã bị tách đôi.
Đúng lúc này, Lăng Hiên bị Cao Thạch đánh cho văng về phía sau, nện vào thân cây rồi rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
“Cao Thạch đến lượt anh rồi!” Lâm Mộc vọt tới như mãnh hổ.