Lâm Mộc Báo Thù

chương 8: 80% khả năng bị tàn phế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cường Thiếu ngồi trong xe trông thấy xe chạy tới cổng biệt thự cùng đám thuộc hạ của ba mình đang vây lấy xe thì thở phào nhẹ nhõm.

Cường Thiếu nhịn đau, cười nói: “Lâm Mộc, không ngờ anh lại dám tới nhà tôi thật, bây giờ anh có mọc cánh cũng chạy đằng trời!”

“Nói nhảm!” Lâm Mộc chau mày, dứt khoát nâng chân đạp vào vết thương trên bụng Cường Thiếu.

“Hự.” Cường Thiếu đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt vặn vẹo.

Anh ta không dám chửi mắng nữa, chỉ đành rủa thầm, lát nữa chờ tới khi anh rơi vào tay ba tôi, ông già nhất định sẽ giày vò anh sống không bằng chết.

“A Bính, chốc nữa anh xuống xe, cậu lập tức đưa Lâm Lê về nhà.” Lâm Mộc dặn dò.

“Anh ơi, thế anh phải làm sao?” Lâm Lê vô cùng lo lắng.

“Anh tự có cách, giải quyết xong chuyện này anh sẽ về nhà.”

Dứt lời, Lâm Mộc mở cửa rồi xách theo Cường Thiếu xuống xe.

“Thằng nhóc! Thả thiếu gia nhà chúng ta xuống!”

Sư Gia của Bằng Gia trông thấy Lâm Mộc và Cường Thiếu, tức thì hét lên.

“Lệnh cho đám thuộc hạ này rút đi, để xe rời khỏi đây trước.” Lâm Mộc dùng tay tóm lấy cổ Cường Thiếu.

“Lùi ra! Đảm bảo an toàn cho thiếu gia!” Sư Gia phất tay ra lệnh.

Hơn 20 tên thuộc hạ vạm vỡ đang bao vây chiếc xe lập tức lùi ra xa.

A Bính hạ cửa kính xe xuống: “Anh Mộc, anh nhất định phải lành lặn trở về! ”

Vẻ mặt A Bính cực kỳ căng thẳng.

“Yên tâm đi, cậu đưa em gái tôi trở về an toàn là được rồi.” Lâm Mộc phất tay bảo A Bính lái xe rời đi.

A Bính chỉ đành khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

“Anh ơi!” Lâm Lê ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, khóc gọi Lâm Mộc.

“Em gái, chờ anh về nhé!” Lâm Mộc cười vẫy tay với Lâm Lê.

Xe vừa chạy đi, đám thuộc hạ cao lớn lại vây lấy Lâm Mộc.

“Nhãi con! Còn không thả thiếu gia nhà tôi ra, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, chẳng những cậu đi đời nhà ma, cả nhà cậu cũng phải chôn theo đấy!” Sư Gia hét lên.

Người bình thường mà gặp phải cảnh một đám đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bao vây như này e là đã sợ đến mềm nhũn hai chân.

Lâm Mộc lại điềm nhiên như không nói: “Muốn nói gì thì tùy, ông đi trước dẫn đường cho tôi gặp Bằng Gia.”

“Được! Cho cậu được toại nguyện!”

Sư Gia thấy Cường Thiếu nằm trong tay Lâm Mộc, chỉ đành dẫn đường.

Xử lý thế nào phải để Bằng Gia định đoạt.

Đám thuộc hạ cao lớn kia bám sát phía sau Lâm Mộc, đảm bảo vòng vây.

Trong biệt thự.

Bằng Gia bắt chéo hai chân, dựa vào sofa, tay cầm một ly rượu, trưng ra dáng vẻ của một lão đại.

Vị võ sĩ Hoa La Hán đứng sau lưng Bằng Gia.

Lâm Mộc xách người vào biệt thự.

“Ba ơi! Cứu con!” Cường Thiếu nhìn thấy Bằng Gia, lập tức kích động gọi ba mình.

Anh ta chỉ có một cảm giác duy nhất, mình được cứu sống rồi! Còn sau đó, Lâm Mộc sẽ bị xử lý đến thảm hại, anh ta liền được phát tiết cơn giận trong lòng rồi!

Bằng Gia thấy Lâm Mộc rất bình tĩnh xách con trai mình tiến vào.

“Cậu là Lâm Mộc à? Trước đây tôi từng nghe đến tên cậu, loại công tử bột vô dụng, bây giờ nhà họ Lâm sụp đổ tan tành rồi, đến cái danh công tử bột của cậu cũng không xứng đâu.” Bằng Gia khinh miệt nói.

“Bằng Gia, nhiều năm trước tôi cũng từng thấy ông ở tiệc rượu.” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên đáp.

“Đã nhận ra tôi còn dám đánh con trai tôi? Cậu có biết mình tự tìm đường chết không?” Giọng nói của Bằng Gia trầm thấp mà mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Lâm Mộc đầy vẻ khinh thường, mang tư thái của một kẻ vẫn ăn trên ngồi trước.

“Bằng Gia, con trai ông ức hiếp em gái tôi, anh ta phạm lỗi, đương nhiên phải đánh, ông không biết dạy con thì Lâm Mộc tôi giúp ông dạy.” Lâm Mộc nói đến câu cuối, ngữ khí bỗng trở nên mạnh mẽ.

Đám đàn em trong phòng đều thay đổi sắc mặt.

Khẩu khí của thằng nhóc này cũng ngông cuồng lắm!

“Rầm!”

“Lâm Mộc, gan to bằng trời rồi có phải không! Hạng tôm tép nhãi nhép như cậu mà dám dạy dỗ con trai tôi ư?” Bằng Gia ném ly rượu xuống đất, lớn giọng quát tháo.

Nhưng liếc thấy con trai mình vẫn nằm trong tay Lâm Mộc, Bằng Gia hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận nói: “Nói đi, phải làm sao cậu mới chịu thả con tôi ra?”

Lâm Mộc nghe vậy, lập tức làm ra một động tác nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Chỉ thấy Lâm Mộc giơ tay lên, dứt khoát quăng Cường Thiếu ra một góc gần đó.

Không ngờ Lâm Mộc lại thả con tin ra!

“Thiếu gia!” Sư Gia lập tức xông lên đỡ Cường Thiếu.

“Ha ha, thằng ngốc này thả con tin là ta đây ra rồi!”

“Ba! Mau! Mau thay con đánh chết anh ta!”

Cường Thiếu thoát khỏi sự khống chế của Lâm Mộc, tức thì gào thét ầm ĩ.

“Sư Gia, kiểm tra vết thương trước, sau đó đưa tới bệnh viện.” Bằng Gia ra lệnh.

Vị Sư Gia này xuất thân từ chuyên ngành y, thi thoảng Bằng Gia bị thương không tiện tới bệnh viện, Sư Gia luôn là người chữa trị.

“Vâng!”

Sư Gia lập tức kiểm tra thương thế của Cường Thiếu.

Đám thuộc hạ có mặt trong phòng thấy Lâm Mộc không còn khống chế con tin, bèn xông lên bao vây người.

“Chờ chút!” Bằng Gia khoát tay, ra hiệu cho đám thuộc hạ không động thủ, sau đó nhìn Lâm Mộc.

Lúc này Lâm Mộc rơi vào tình cảnh ‘ thân cá chậu chim lồng’, đương nhiên Bằng Gia không vội, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay xử lý.

“Lâm Mộc, tôi rất tò mò, tại sao cậu đánh con trai tôi bị thương còn tìm đến tận cửa nhà tôi? Rõ ràng cậu nắm giữ con tin trong tay, sao lại dứt khoát vứt bỏ lợi thế đàm phán của mình? Đây không phải hành vi thường thấy.” Bằng Gia cười đến là giả tạo, nhìn Lâm Mộc với vẻ ‘ta là kẻ kiểm soát đại cục.’

“Lý do rất đơn giản, tôi cực kỳ tự tin vào bản thân!” Lâm Mộc nở nụ cười.

“Tự tin? Haha! Ngày nhà họ Lâm các người còn huy hoàng, Lâm Đại Sơn còn không dám đắc tội với tôi, cậu chỉ là phận con cháu, huống chi nhà họ Lâm đã sớm suy tàn, tôi rất muốn biết, cậu dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy? Cậu có biết, tiếp theo bản thân mình phải trả giá đắt nhường nào không?”

Sư Gia đã kiểm tra thương thế xong, chạy tới trước mặt Bằng Gia, rỉ tai nói nhỏ: “Bằng Gia, thiếu gia...80% khả năng thiếu gia tàn phế rồi, chưa biết chừng....hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản.”

“Cái gì!”

Bằng Gia nghe thấy lời này, bỗng đứng phắt dậy, vẻ điềm nhiên ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận ngút trời!

Bằng Gia biết con trai ông ta bị đánh, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Lâm Mộc dám mạnh tay như vậy! “Sư Gia, lập tức đưa thiếu gia tới viện!” Bằng Gia nóng ruột giục giã. “Vâng vâng, tôi đi ngay.” Sư Gia nhận lệnh xong cuống quýt ra lệnh cho hai thuộc hạ khiêng cáng đưa Cường Thiếu ra khỏi biệt thự. “Ba, nhất định phải đánh chết thằng nhóc này, báo thù cho con!” Cường Thiếu giận giữ nói. Sau khi Cường Thiếu được đưa đi, Bằng Gia nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tràn đầy sát ý. “Lâm Mộc, cậu dám mạnh tay như vậy, hôm nay, nếu hôm nay tôi không đánh cậu thành cái xác vụn, sau này còn mặt mũi nào lăn lộn ở Kim Châu.” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên như không: “Bằng Gia, đến lúc này ông vẫn không rõ chuyện à, tất cả là do con trai ông phạm sai lầm, là anh ta gieo gió gặt bão! Tôi đánh con ông tàn phế, tránh sau này anh ta tiếp tục gây họa cho người khác!” Trước đây Lâm Mộc là công tử bột chỉ biết ăn chơi không có chí tiến thủ, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì không có tính người, đương nhiên chưa bao giờ làm chuyện bỉ ổi như Cường Thiếu. “Chết tới nơi rồi còn dám già mồm, người đâu, đánh nó đến chết cho tôi! ” Bằng Gia không kiềm nổi cơn giận, gào lên ra lệnh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio