“Hừ, không thèm quan tâm đến anh nữa. Trần Uyển Nhi nhắm mắt lại.
Có Lâm Mộc ở bên ngoài, cô cảm thấy khá yên tâm.
...
Một đêm trôi qua thật nhanh.
Buổi sáng.
Khi Tống Cát và Lương Tiểu Binh đi ra, bọn họ thấy Lâm Mộc đang nghỉ ngơi bên đống lửa đã tắt.
“Lâm Mộc, tối qua không phải là anh đã ngủ ở đây đó chứ?” Thôi Tuyết Đình kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Lâm Mộc lên tiếng.
Hai người nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, dựa vào những gì mà hai người biết về Trần Uyển Nhi thì họ cũng cảm thấy không có gì lạ, Trần Uyển Nhi tổng cộng có hai người bạn trai, Trần Uyển Nhi đều không cho ai chạm vào cô ấy cả.
Vì vậy, họ cảm thấy rằng việc Trần Uyển Nhi không cho người bạn trai mới này ngủ trong lều cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ăn sáng xong, mọi người lại lên đường.
“Trên đường đi, chúng ta sẽ không gặp phải bất kỳ thú hoang nào nữa phải không?” Khương Nghi Nghi lo lắng.
“Không sao, nếu thật sự gặp, Lâm Mộc có thể giải quyết được, bản lĩnh của anh ấy tốt lắm.” Trần Uyển Nhi trên mặt mang theo ý cười.
"Uyển Nhi, cậu xem trọng anh ấy cũng là vì bản lĩnh của anh ấy tốt, có đúng không? Có vẻ như cậu đã thay đổi khẩu vị rồi, từ Uyển Nhi thích những người đàn ông tài năng thành Uyển Nhi thích người đàn ông mạnh mẽ rồi." Thôi Tuyết Đình nói đùa.
Lương Tiểu Binh cười cợt, nói: "Cho dù có giỏi đi chăng nữa cũng chỉ là vệ sĩ cấp cao mà thôi, đi theo để bảo vệ sự an toàn là chính, bên cạnh bố tôi cũng có mấy người rất được, tôi muốn gọi lúc nào cũng được.”
Những lời này, đều mang ý coi thường Lâm Mộc.
Lâm Mộc liếc anh ta một cái: “Nếu như anh coi thường tôi như vậy, thì lúc gặp nguy hiểm tôi sẽ không cứu anh nữa.”
“Anh...” Vẻ mặt Lương Tiểu Binh thay đổi.
Trần Uyển Nhi che miệng cười nói: “Lương Tiểu Binh, trước giờ Lâm Mộc đều nói chuyện như vậy, anh đừng để bụng.”
Đoàn người tiếp tục đi lên núi, nhưng tốc độ di chuyển đang rất chậm, bọn họ còn vừa đi vừa dừng lại nghỉ ngơi.
Nếu chỉ có một mình Lâm Mộc, anh có thể dễ dàng đi từ sườn núi lên đỉnh núi mà không cần đến một ngày.
Nhưng lần này anh được Trần Uyển Nhi mời đi leo núi cùng cô, nên Lâm Mộc chỉ có thể chậm rãi đi theo đoàn.
Hiện tại đã là bốn giờ chiều.
"Nhìn kìa, phía trước có tuyết rồi! Chúng ta sắp vào khu vực tuyết phủ rồi!"
Ba cô gái rất thích thú khi nhìn thấy lớp tuyết mỏng phía trước.
“Mục tiêu của chúng ta là chinh phục được đỉnh của núi tuyết Tịch Lĩnh.” Tống Cát hét lên.
Đối với bọn họ, có thể chụp ảnh và lưu lại những bức ảnh ở đỉnh núi tuyết Tịch Lĩnh chắc chắn là một loại vinh dự, một thành tích có thể tự hào trong giới trẻ.
Từ đây lên đến đỉnh núi, chỉ còn vài trăm mét nữa.
Nhưng đây chỉ là khoảng cách đường thẳng, còn khoảng cách đi bộ lên đỉnh núi chắc chắn còn xa hơn thế nữa.
Hơn nữa, khi vào khu vực tuyết phủ, thời tiết cũng trở nên xấu hơn rất nhiều, đường đi lại khó khăn hơn, cộng với việc phản ứng độ cao, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn trước rất nhiều. “Không ổn rồi, dừng lại nghỉ ngơi một chút.” Mấy người dừng lại và thở hổn hển, dù sao những lần trước bọn họ dừng chân nghỉ ngơi cũng không lâu. Còn Lâm Mộc đang đứng trên tảng đá nhìn bọn họ như không có hề mệt chút nào cả. Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối.