"Lâm Mộc, dì không ngờ lại gặp được cháu ở thành phố Bình Phụng! Dì thật sự không ngờ!"
<
Khâu Anh nở nụ cười rồi đứng dậy: "Lần trước nói chuyện điện thoại với Trần Uyển Nhi, nghe nói cháu đã gia nhập Tổng bộ Liên Minh, chúc mừng! Hiện tại người tu hành mấy đứa đều là nhân vật nổi tiếng rồi."
Advertisement
“Dì Khâu quá khen. Nghe nói dì ở thành phố Bình Phụng, cháu cũng rất kinh ngạc nên đã tới đây gặp dì.” Lâm Mộc cười nói.
"Lâm Mộc, cháu thật có tâm, dì nghe Uyển Nhi nói rằng cháu là người đưa con bé an toàn rời khỏi Thân Giang, cháu đã bảo vệ con bé, dì Khâu thật sự rất biết ơn cháu." Khâu Anh nghiêm túc nhìn anh.
“Dì Khâu khách sáo rồi, Trần Uyển Nhi là bạn của cháu, đây là việc mà cháu nên làm.” Lâm Mộc vẫn cười.
Lâm Mộc nói tiếp: "Nhân tiện, dì Khâu, sau khi đại nạn xảy ra, dì đã đi đâu? Trần Uyển Nhi nhờ cháu sau khi đến Thân Giang thì đi tìm dì, cháu đã tìm gần như cả ngày nhưng không hề thấy tung tích gì của dì cả, dì thoát khỏi Thân Giang bằng cách nào vậy, sao lại sang đến tận thành phố Bình Phụng nữa? Trần Uyển Nhi vo cùng lo lắng cho dì, sao dì không liên lạc với cô ấy?”
Lâm Mộc cảm thấy có chút nghi ngờ về vấn đề này.
Nếu Khâu Anh có cách để trốn thoát an toàn, tại sao bà ta lại không đưa Trần Uyển Nhi đi cùng với bà ta vào lúc đó?
Anh còn tưởng rằng bà ta đã chết?
Hiện tại đã xác định được bà ta vẫn còn sống, vậy tại sao bà ta lại đột ngột mất liên lạc sau khi đại nạn xảy ra? Cho dù có bất kỳ hoàn cảnh đặc biệt nào, đối mặt với đại nạn trước mắt, chỉ cần bản thân chưa chết, ít nhất cũng nên liên lạc với con gái mình mới đúng?
Sau khi Khâu Anh nghe câu hỏi của Lâm Mộc, bà ta nhất thời ngẩn ngơ. bg-ssp-{height:px}
Sau khi định thần lại, Khâu Anh lập tức nói: "Lâm Mộc, lúc đó dì được người đến cứu, điện thoại di động của dì để trong túi xách, trong lúc hỗn loạn thì bị rơi mất túi, dì cũng muốn liên lạc với Uyển Nhi, nhưng... nhưng… Dì không có cách nào liên lạc được cả.”
Giọng Khâu Anh hơi nghẹn lại khi nói câu cuối cùng.
"Được rồi, dì Khâu, dù sao thì còn sống cũng là rất tốt rồi. Dì còn làm từ thiện ở thành phố Bình Phụng nữa, thay mặt cho những người đó, cháu xin bày tỏ lòng biết ơn đến dì." Lâm Mộc nói.
Khâu Anh cố nặn ra một nụ cười: “Lâm Mộc, dì chỉ đang làm những gì có thể làm, vì đại nạn này mà mẹ dì và không ít người của gia đình họ Khâu đã mất mạng, dì biết mọi người đều rất khó khăn.”
“Dì Khâu, số điện thoại lúc trước cháu đưa dì vẫn còn có thể liên lạc được, nếu dì có khó khăn ở thành phố Bình Phụng thì dì có thể liên hệ với cháu, vì dì là mẹ của Trần Uyển Nhi nên cháu sẽ giúp đỡ hết mức có thể."
"Được rồi! Cảm ơn Lâm Mộc!" Khâu Anh cười gật đầu.
“Dì Khâu, vậy cháu đi trước.”
Lâm Mộc tạm biệt xong liền xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi văn phòng, Khâu Anh ngồi sụp xuống ghế.
Sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng thêm phức tạp.
Bà ta đã nhiều lần ám sát Lâm Mộc, nhưng anh hết lần này đến lần khác lại cứu con gái bà ta.