Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sư huynh, tình hình e rằng rất nguy cấp!” Lâm Mộc căng thẳng tới mức lòng bàn tay túa mồ hôi.
“Chúng ta chỉ có thể gắng hết sức chạy tới đó thôi.”
Advertisement
“Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!”
Mắt Thẩm Trạch Thiên nhìn chòng chọc cảnh vật trước mắt, đạp kịch ga, xe việt dã phi như bay về phía trước!
Advertisement
Tuy rằng ô tô phi tới Thành phố Bình Phụng bằng tốc độ nhanh nhất, thế nhưng lộ trình xa như vậy thì không ó cách nào thay đổi được.
Lâm Mộc lại vội vàng gọi cho nghị trưởng đang trấn thủ thành phố Bình Phụng nhờ người ta hỗ trợ chuẩn bị sẵn máy bay.
Nghị trưởng nơi này bày tỏ rằng nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, ông ấy cần trấn thủ thành phố Bình Phụng, không có cách nào đến Lăng Dương cứu viện, thế nên chỉ có thể giúp được một số chuyện nhỏ này.
Ô tô ước chừng chạy hơn bốn tiếng đồng hồ mới vào đến nội thành thành phố Bình Phụng.
Lúc bọn Lâm Mộc nhận được tin tức là lúc sẩm tối, hiện giờ đã hơn mười giờ đêm.
Sau khi vào thành, Thẩm Trạch Thiên vẫn phi xe như điên đến sân bay trong thành phố.
Sau hai mươi phút. bg-ssp-{height:px}
“Rốt cuộc cũng đến sân bay rồi.
Lâm Mộc nhìn sân bay trước mắt, lại nhìn đồng hồ trên tay.
Đã là mười một giờ đêm.
“Chuyện đã xảy ra được giờ, không biết hiện giờ thành phố Lăng Dương ra sao rồi.” Lâm Mộc căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đây đã là tốc độ nhanh nhất mà bọn Lâm Mộc đạt được rồi, thế nhưng cũng đã qua giờ đồng hồ kể từ khi thành phố Lăng Dương bị tấn công.
Thời gian dài như vậy, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Đối với tình hình hiện tại của thành phố Lăng Dương, ba người Lâm Mộc hoàn toàn không biết gì cả.
Xe trực tiếp chạy thẳng vào sân bay.
“Xuống xe.”
Thẩm Trạch Thiên dẫn đầu nhảy xuống xe, Lâm Mộc và La Văn Thành cũng theo sát phía sau.
Trong sân bay đã để sẵn máy bay chin đấu, đang đợi ba người Lâm Mộc.
Sau khi bọn họ lên máy bay, máy bay trực tiếp cất cánh bay về phía thành phố Lăng Dương.