Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng ngờ thằng nhóc trước mặt lại là Thanh tra Lâm! Nghĩ tới đây, Nhan Bình như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Advertisement
Lần này anh ta chọc phải phiền phức lớn rồi!
Advertisement
Lâm Mộc thu lại lệnh bài từ người gác cổng rồi nhìn sang Nhan Bình: “Nhan Bình phải không? Anh muốn kiểm tra lệnh bài của tôi không?”
“Cấp dưới.... cấp dưới không dám!” Sau lưng Nhan Bình lạnh toát.
Nhìn ánh mắt của Lâm Mộc, Nhan Bình cảm thấy cả người cũng loạng choạng. Nghĩ sao cũng không ngờ được bạn trai của Trần Uyển Nhi lại là Lâm Mộc. Theo lý mà nói, hai người này vốn không thuộc một Võ Quán, không có bất cứ mối quan hệ gì mới đúng chứ nhỉ? bg-ssp-{height:px}
Ấy nhưng sự thật sờ sờ ra đó!
“Tôi có tư cách vào trong chưa?” Lâm Mộc cười hỏi.
“Có có có... Khi trước cấp dưới nói xằng nói bậy, xin Thanh tra Lâm đừng so đo tính toán chuyện này.” Nhan Bình nói giọng run rẩy, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài từ trán xuống hai má.
Nghĩ tới lúc trước mình còn một mực đòi ‘đọ sức’ cùng Lâm Mộc, Nhan Bình chỉ muốn chết quách cho xong!
Nhan Bình hiểu rõ, nếu thực sự giao đấu, Lâm Mộc chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể tiêu diệt anh ta! Đây là nhân vật mà anh ta ngàn vạn lần không thể đắc tội!
“Lâm Mộc, anh ấy là đồng môn của tôi, đừng so đo với người ta nữa nha!” Trần Uyển Nhi vẫn khoác tay Lâm Mộc.
“Nghe cô hết!” Lâm Mộc mỉm cười rồi nhìn về phía Nhan Bình nói: “Yên tâm, tôi không nhỏ nhen tới