Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Lâm Mộc xông lên hợp sức chiến đấu với Sài Thiệu, anh ta liền đối đãi với anh như một người bạn.
Cho nên vừa đến quảng trường, Sài Thiệu đã tìm Lâm Mộc nói chuyện và hỏi han tình hình.
“Tôi đứng đây một giờ rồi mà vẫn chưa phát hiện ra điều gì, có lẽ do tôi ngốc quá, thực sự không hiểu được mấy Vật Tổ và Văn tự trên thạch trụ!” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.
“Không phải cậu ngốc, tôi đảm bảo với cậu, từ khi Di tích Tak được phát hiện và khám phá, chưa một ai nghiên cứu ra điều huyền bí từ những thạch trụ này!” Sài Thiệu nói.
“Thật sao? Đến Minh chủ cũng không hiểu được nội dung trên này sao?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi. bg-ssp-{height:px}
“Đúng, đến Minh chủ cũng chưa tham ngộ được gì, có điều liên minh luôn cảm thấy những Vật Tổ và văn tự này rất đặc biệt, chắc chắn có giá trị, cho nên mới lưu ý riêng trên bản đồ để các thành viên khác của liên minh đến nghiên cứu, hi vọng có người hiểu được điều huyền bí ẩn chứa bên trong!” Sài Thiệu nói.
“Sài nghị trưởng, sao anh lại biết?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.
Chưa ai tiết lộ với Lâm Mộc điều này.
“Tôi biết thôi!” Sài Thiệu vốn nghiêm túc thường ngày bỗng nở nụ cười.
Anh ta nói tiếp: “Tôi cũng định thử nghiên cứu chút, đương nhiên chỉ là thử xem sao thôi, không dám ôm quá nhiều hi vọng, Lâm Mộc, nếu cậu mất nhiều thời gian như vậy mà chưa có thu hoạch gì, có thể thử tới Hồ nước sâu, đây cũng là một khu vực đặc biệt, nước nơi