Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trong một thung lũng hình vành khuyên rất gần với đỉnh núi, có một dãy kiến trúc màu trắng, một nửa trong số đó kéo dài vào trong núi.
Trong một cung điện.
“Trưởng lão, một chấp sự dưới quyền của tôi đi tuần tra vùng núi đã hai ngày rồi không trở về, không rõ tung tích.” Một Hộ Pháp nói.
“Đã tìm kiếm chưa?” Trưởng lão với mái tóc bạc chậm rãi mở mắt ra.
“Tôi đã phái đệ tử đi tìm kiếm một vòng, dạo này thường đổ tuyết, cho nên không có bất cứ dấu vết nào để lần mò manh mối, không biết liệu anh ta có tự ý chạy xuống núi hay không.” Hộ Pháp nói.
Dù sao cứ cách vài năm, trong môn phái lại phát sinh chuyện đệ tử lén chạy xuống núi.
Họ nào ngờ được, đệ tử của mình đã gặp nạn trên núi, dù sao người thường cũng chẳng thể đối phó với Tu hành Giả.
Cũng không có khả năng tu sĩ tới gây sự, tu sĩ nào mà to gan tới mức chạy đến Núi tuyết Tịch Lĩnh để đánh đệ tử của Tuyết Sơn Phái cơ chứ?
“Tự ý chạy xuống núi là trọng tội, liên hệ với bên dưới núi tìm kiếm trong tỉnh Giang Nam, nếu có tung tích thì lập tức báo về.” Trưởng lão nói.
“Tuân lệnh!” Hộ Pháp cung kính đáp.
Kim Châu.
Lâm Mộc ở lì trong phòng suốt 7 ngày.
Trong lúc Lâm Mộc cách ly với thế giới bên ngoài để tu luyện, Kim Châu lại không hề bình lặng.
Mưa to gió lớn nổi lên trong giới kinh doanh của Kim Châu suốt mấy ngày này.
“Thành công rồi!” Lâm Mộc mở đôi mắt sáng ngời.
Sau khi lĩnh ngộ được sự kết hợp giữa khí và thân thể, qua mấy ngày tu luyện này, cuối cùng Lâm Mộc đã thành công đột phá bình cảnh, bước vào Linh Ý Cảnh!
“Thử hiệu quả của Linh Ý Cảnh xem sao!”
Lâm Mộc vung tay lên lưu chuyển nội lực, trong tay ngưng tụ ra một khối bạch quang.
Đạt đến cảnh giới Linh Ý Cảnh, việc điều động nội lực rồi giải phóng ra ngoài dễ dàng như điều khiển tay chân của mình vậy.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, quăng đạo bạch quang trong tay ra ngoài.
Bùm!
Một tiếng nổ rền vang truyền tới, cái cây lớn bên ngoài tòa nhà phát nổ.
“Uy lực mạnh mẽ quá!” Lâm Mộc cười.
Sức mạnh như vậy có thể so sánh với đạn pháo nhỏ rồi nhỉ?
Bước vào Linh Ý Cảnh, thực lực đã được nâng cao rất nhiều.
Lâm Mộc tự tin rằng, nếu gặp phải kiểu ám sát bằng súng bắn tỉa như lần trước, cơ thể anh sẽ chẳng có chút thương tổn nào.
“Đúng rồi, trước khi xuống núi, sư phụ nói khi nào ta đạt tới cảnh giới Linh Ý Cảnh thì quay lại gặp người, người có chuyện cần dặn dò, ta có thể tìm một thời gian thích hợp để trở về rồi.” Lâm Mộc mong chờ nghĩ.
Anh xuống núi chưa được bao lâu đã thành công tiến vào Linh Ý Cảnh, nếu sư phụ biết, chắc sẽ vui mừng lắm nhỉ? Sau đó Lâm Mộc lấy điện thoại ra, mở máy. Mấy ngày nay bế quan trùng kích Linh Ý Cảnh, để không bị quấy rầy, Lâm Mộc cố ý tắt máy trước khi tu luyện. Vừa bật lên, Lâm Mộc đã nhận được rất nhiều tin nhắn. Chị họ hỏi sao anh chơi trò mất tích không đi làm.