“Em chuẩn bị ra ngoài săn giết Thể biến dị!” Trần Uyển Nhi đáp.
“Đến các khu vực bên ngoài Thành phố an toàn để kiểm kê dọn dẹp Thể biến dị là chuyện nguy hiểm, sao em lại vui vậy?” Lâm Mộc nghẹn họng.
Advertisement
“Là một Tu hành Giả mà chưa có cơ hội giao chiến với Thể biến dị ở bên ngoài, đương nhiên em mong chờ rồi, cuối cùng cũng được thực chiến.” Hai mắt Trần Uyển Nhi lấp lánh.
“Thế em lập đội cùng ai rồi, nếu đội không đủ mạnh thì nguy hiểm lắm. Huống chi kinh nghiệm thực chiến của em chưa đủ, lỡ như gặp phải chuyện gì bất trắc thì sao? Thế này nha, tôi liên lạc với Sư huynh Thẩm Trạch Thiên, anh ấy cũng đang chiến đấu bên ngoài, em vào chung đội với anh ấy!” Lâm Mộc nói.
Advertisement
“Lâm Mộc, anh quan tâm em vậy sao?” Trần Uyển Nhi bụm miệng cười.
Lâm Mộc trợn trắng mắt: “Phí lời, có khi nào tôi không quan tâm tới sự an toàn của em đâu, khi du thuyền nổ tôi dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ em đấy!”
“Nhưng chúng ta chỉ là bạn bè, anh quan tâm em như vậy làm gì? Lỡ bạn gái tương lai của anh biết rồi ghen thì sao được? Em không có cách nào giải thích với chị Dương Dương đâu nha!” Trần Uyển Nhi dẩu môi nói.
“Ngày ở Thành phố Thân Giang, tôi hứa với ông nội sẽ bảo vệ em!” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, anh nói vậy thì em hết cách phản bác rồi!” Trần Uyển Nhi nói. bg-ssp-{height:px}
Cô nàng nói tiếp: “Có điều anh yên tâm đi, Sài nghị trưởng nói em cần có kinh nghiệm thực chiến, vừa hay dạo này anh ấy cũng ra ngoài săn giết Thể biến dị nên cho em theo cùng, người ta là Nghị Trưởng, đi theo nhất định an toàn rồi!”
“Sài Thiệu ư?” Lâm Mộc ngẩn người.
Vừa nãy anh đã có dự cảm này, chẳng ngờ lại là thật.
Sài Thiệu thật thông minh, thay vì trực tiếp tỏ tình với Uyển Nhi, anh ta lựa chọn cách dựa vào thân phận Nghị Trưởng của mình để có cơ hội sớm chiều bên nhau với Uyển Nhi, từ đó bồi dưỡng tình cảm!
“Sao thế Lâm Mộc!” Thấy Lâm Mộc ngẩn người, Uyển Nhi huơ huơ đôi tay ngọc trắng nõn trước mặt anh.
Lâm Mộc hoàn hồn, nghiêm túc nói: “Uyển Nhi, bình thường Nghị Trưởng chỉ cần dẫn dắt thành viên mới một tháng là không cần hỏi han thêm gì nữa, dù có đánh giá cao năng lực của thành viên thì cùng lắm cũng chỉ quan tâm thêm chút thôi, Sài Thiệu thì sao, chức vụ nghị trưởng mà đích thân dẫn em đi giao chiến, chuyện này không bình thường.”
Trần Uyển Nhi gật đầu: “Em biết mà, thế mới thấy Sài nghị trưởng là người tốt nhỉ? Gặp được một Nghị Trưởng có trách nhiệm như này thật là phúc dày đó! Sài nghị trưởng nói em có thiên phú hơn người nên nguyện ý quan tâm và bồi dưỡng em nhiều hơn, lần này đúng lúc anh ấy ra ngoài săn giết Thể biến dị nên mới đưa em theo luôn!”
Vốn dĩ Lâm Mộc muốn ngầm ám chỉ cho Trần Uyển Nhi biết, Sài Thiệu tốt với cô nàng như vậy không chỉ xuất phát từ trách nhiệm của Đạo Sư.
Kết quả, Trần Uyển Nhi trả lời như vậy khiến