“Đừng oán trách tôi, lần này tôi mang tin vui tới, có muốn nghe không nào?” Lâm Mộc nói.
“Ồ! Tin vui gì đó?” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.
“Giờ tôi có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố trong người cô rồi.”
“Thật sao?” Trần Uyển Nhi phấn khích hỏi.
Lão Trần cũng lập tức nói: “Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố cho Uyển Nhi thì tốt quá, cảm ơn cháu nhiều.”
“Lão Trần khách sáo rồi!” Lâm Mộc nói xong thì nhìn Trần Uyển Nhi.
“Đi lên lầu thôi!”
Dứt lời, Lâm Mộc quen đường thuộc lối bước lên lầu.
Trần Uyển Nhi cũng lập tức đi theo.
Trong phòng.
“Lâm Mộc, vậy tôi phải phối hợp như thế nào?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Vẫn như trước thôi.” Lâm Mộc vừa nói vừa quay người tránh đi.
Đợi Trần Uyển Nhi nói ‘xong rồi’, Lâm Mộc mới quay người lại, bước tới cạnh cô nàng.
“Lần điều trị này có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn chút nhé.” Lâm Mộc nói xong thì duỗi tay áp lên lưng cô nàng, bắt đầu vận công.
Lần vận công này kéo dài nửa giờ đồng hồ.
“Xong rồi.” Khi Lâm Mộc thu tay, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Vì Lâm Mộc mới bước chân vào Linh Ý Cảnh, nên anh phải vất vả tiêu hao rất nhiều nội lực mới loại bỏ hoàn toàn độc tố.
“Trong người tôi không còn độc tố nữa sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Được rồi, sau này khỏi cần tôi đến áp chế độc tố cho cô nữa.”
“Tôi xuống nhà trước, cô mặc lại áo đi nhé.”
Lâm Mộc nói xong thì đứng dậy rời đi luôn.
Vốn dĩ loại bỏ hoàn toàn độc tố nên là chuyện đáng vui mừng với Trần Uyển Nhi. Khi Lâm Mộc mới điều trị những ngày đầu, cô nàng chỉ mong sao quá trình điều trị nhanh chóng chấm dứt, vậy thì không phải chịu đựng tính khí của Lâm Mộc nữa.
Nhưng giờ khắc này, chẳng hiểu tại sao trong lòng cô nàng bỗng vô cớ dâng lên cảm giác hụt hẫng.
“Trong người mình không còn độc tố nữa, vậy sau này, anh ấy.....không cần tới giúp mình điều trị mỗi tuần nữa.” Trần Uyển Nhi nghe lòng trống trải đến lạ.
Khi Trần Uyển Nhi mặc áo vào người rồi xuống lầu, đã chẳng còn thấy bóng dáng Lâm Mộc đâu.
“Ông nội, Lâm Mộc đâu ạ?” Trần Uyển Nhi nhìn quanh nhìn quất.
“Sau khi ông cảm tạ, cậu ta đã rời đi rồi.” Lão Trần nói.
“Cái tên này, cũng không đợi cháu xuống chào một câu hẵng về.” Trần Uyển Nhi dẩu môi nói.
“Sao thế? Chẳng phải trước giờ cháu luôn chán ghét cậu ta à? Dạo này ông thấy cháu lạ lắm, Uyển Nhi, có phải cháu thích Lâm Mộc rồi không?” Lão Trần cười híp mắt nói. Trần Uyển Nhi đỏ lựng đôi má, lập tức phản bác: “Ông nội, ông nghĩ cái gì đó, sao có thể chứ!” Dứt lời, cô nàng vội vàng lên lầu. “Uyển Nhi, Lâm Mộc tuổi trẻ tài cao, hai đứa cháu cũng trạc tuổi nhau, ông nội nghĩ, nếu cháu chấm cậu ta thì có thể thử qua lại.” Lão Trần nói với lên lầu. Trần Uyển Nhi không đáp, chạy thẳng về phòng rồi đóng cửa lại.