“May mắn gì chứ, hồi nãy chiêu thức anh sử dụng lợi hại lắm có biết không hả?” Trần Uyển Nhi cười nói.
Sài Thiệu đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, tâm tình quá đỗi phức tạp. Chính mắt anh ta trông thấy Trần Uyển Nhi chạy lướt qua mình đến trước mặt Lâm Mộc.
Cô nàng không lo lắng hỏi thương thế của anh ta mà vội chúc mừng Lâm Mộc.
Advertisement
Ngay lúc Sài Thiệu đang ngẩn người, Trần Uyển Nhi quay người hỏi: “Sài Đạo Sư, người không sao chứ?”
Sài Thiệu cảm nhận được sự ấm áp trong lời hỏi han của Trần Uyển Nhi, mây đen giăng kín trong lòng anh ta bỗng chốc tiêu tan.
Advertisement
“Uyển Nhi, tôi không sao, chút vết thương ngoài da thôi mà!” Sài Thiệu nở nụ cười.
“Sài Đạo Sư, Sư huynh Lâm Mộc không cố ý làm người bị thương đâu, chỉ là hai người giao đấu trên võ đài quá kịch liệt, đao kiếm lại vô tình, cho nên mới khó lòng kiểm soát, người đừng ghi hận Lâm Mộc nha!” Trần Uyển Nhi nói.
Thấy Trần Uyển Nhi nói đỡ cho Lâm Mộc, Sài Thiệu lại thảng thốt.
“Đương nhiên không rồi!” Sài Thiệu cười đáp.
Lúc này Thẩm Trạch Thiên cũng đi tới: “Tiểu sư đệ, chúc mừng cậu vượt qua thử thách cấp bốn, cậu đã làm được điều mà khi trước Sư huynh không thể hoàn thành!” Thẩm Trạch Thiên cười.
Liễu Vô Song đứng đằng xa đã hoàn toàn chết lặng. bg-ssp-{height:px}
Anh ta ngàn vạn lần không ngờ được, đến Sài Thiệu còn chẳng phải đối thủ của Lâm Mộc!
...
Đế Đô, trong biệt thự.
Minh chủ nhìn đăm đăm vào màn hình ti vi: “Tuy Lâm Mộc giành phần thắng nhưng tôi vẫn phải nói câu này, Thiệu Nhi còn chưa điều động hết thủ đoạn, nếu hai đứa nó thực chiến thì thắng bại ra sao không dễ xác định được!”
“Sài Minh Chủ, ông vẫn già mồm trước mặt tôi hả? Thua chính là thua, hồi nãy chúng ta cược gì? Ông đường đường là Minh chủ Liên minh Tu Hành Giả, nói lời ắt phải giữ lời!” Sư phụ của Lâm Mộc nở nụ cười đắc ý.
“Cáo già! Nói đi, ông muốn tôi làm gì cho đệ tử của ông?” Minh chủ hỏi.
“Thiên Khung Phái sở hữu Tử Huyền Thiết, bọn họ chẳng dễ gì bán cho Lâm Mộc, ông giúp đệ tử tôi lấy được tài nguyên này, cách làm thế nào tùy ông, chỉ cần giúp Lâm Mộc nhận được Tử Huyền Thiết là xong, chuyện này không khó chứ?” Sư phụ nói.
“Lão quái, với thực lực của ông, tự mình tới Thiên Khung Phái một chuyến lấy về Tử Huyền Thiết cũng đâu phải chuyện khó nhỉ? Bấy lâu nay ông không chịu gặp tôi, thế mà lại vì chút chuyện cỏn con này tới đây, tôi thực sự nghĩ hoài không hiểu” Minh chủ nói.
“Ông biết rồi còn hỏi, ngày ấy tôi lập lời thề không ở lại chốn giang hồ, không bao giờ ra tay nữa!” Sư phụ nói.
Minh chủ lắc đầu cảm khái: “Chẳng phải ông lương thiện lắm sao, đại nạn bạo phát ông quay lại chốn giang hồ kiểu gì chẳng cống hiến được vài phần công lao? Việc gì cứ phải cố chấp giữ lời thề này!”
“Tôi có quay lại chốn Giang hồ cũng không thể một mình giải quyết được đại nạn, suy cho cùng đại nạn này đâu có đơn giản!”