Lắm Mồm Bang

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ tiện tay làm, không cần phải nói cảm tạ.

Edit: Thủy Nguyệt Vân.

Ra khỏi Hồng Hương Cốc, Lạc đại tiểu thư mang theo Thành Hương vội vã chạy về Thiên Hà Sơn, mới về đến bên ngoài Cẩm Viên đã thấy Vệ tiên sinh vẻ mặt hớn hở chờ sẵn ở đó.

Ở sảnh có một vị thiên quan(quan chức của nơi này) đang ngồi, nhìn thấy nàng liền cười nói: “Chúc mừng Lạc tiểu thư, sau này tất cả nhu cầu vải vóc trong cung đều do Thiên Hà Sơn đảm trách, đây là ân điển của Hoàng hậu nương nương, việc tốt hiếm có a.”

Đang lúc xui xẻo đến cực độ, bỗng nhiên rơi xuống một việc vui như vậy, Lạc đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nghĩ rằng phụ thân suốt đời dùng bao nhiêu biện pháp, chỉ mong sao gấm Thiên Hà được hoàng gia thừa nhận, mà hôm nay lại thực hiện được chính trong tay mình, càng thêm đắc ý, sau này Thiên Hà Sơn sẽ có thêm một mối làm ăn lớn cố định rồi.

Lạc đại tiểu thư vội vã bái tạ, một mặt bảo Vệ tiên sinh thay mặt hầu trà Lưu thiên quan, mặt khác lại dặn dò hạ nhân chuẩn bị lễ vật.

“Nương nương cũng biết đến gấm Thiên Hà sao?”

“Nương nương rất thích, cũng phải nói may mắn nhờ có Dương công tử tiến cử, bằng không cũng không biết được trong dân gian lại có loại gấm tốt thế này.”

Lạc đại tiểu thư sửng sốt.

Dương Uyên tương trợ Thiên Hà đương nhiên là chuyện tốt, nhưng để truyền ra bên ngoài thì chẳng khác nào đã chứng thực chuyện giữa hai người rồi.

Lạc đại tiểu thư lại đến Dương phủ, lúc này Dương Uyên cũng không để nàng chờ quá lâu, hắn mỉm cười ngồi ở ghế trên nói: “Chỉ tiện tay làm, cũng không cần phải nói cảm tạ.”

“Cảm tạ?”

“Ta thấy gấm Thiên Hà không tồi, đã thuận tiện bảo bọn họ mua mấy xấp đưa vào cung, ngày hôm kia lại thay cô nương giải vây ở bên đường, cô nương không phải đến để cảm tạ ta sao?”

Thì ra hắn thật sự là cố ý, Lạc đại tiểu thư cả giận: “Ai cần ngươi lo chuyện của Thiên Hà Sơn!”

Dương Uyên nhìn nàng trong chốc lát, thu ý cười lại: “Xem ra Lạc tiểu thư cũng không cảm kích.”

“Chuyện của ta không phiền ngươi quan tâm.”

“Cũng được, là ta nhiều chuyện rồi,” Dương Uyên đặt ly trà xuống, “Ta đây liền truyền tin vào cung, nói bọn họ đổi lại dùng gấm Lưu Khởi của Bạch gia cũng đều như nhau.”

Lạc đại tiểu thư ngây người.

Dương Uyên đứng dậy ra lệnh: “Tiễn khách!”

Đến lúc này Lạc đại tiểu thư mới nhận ra mình đã làm hỏng việc mất rồi, vừa hận Lắm Mồm Bang, vừa hận bản thân vô dụng, càng không nghĩ tới chỉ vì nhất thời xúc động mà lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nàng yên lặng ra khỏi Dương phủ, dắt ngựa trở về, lúc tới góc đường, bỗng thoáng thấy hai nữ nhân đang ló đầu ra nhìn, nhìn kỹ một chút thì thấy một người trong đó rất quen mặt.

Bị nàng phát hiện, nữ nhân kia sợ đến mức chạy như bay.

“Lại là ngươi!” Lạc đại tiểu thư gặp phải kẻ thù vô cùng gai mắt, lập tức lấy lại tinh thần, bỏ ngựa lại mà đuổi theo.

Chạy qua hai con đường, nhìn thấy trước mặt đang đi tới hai sai nha tuần tra đường, nữ nhân kia liền vội vàng kéo lấy bọn họ mà khóc lóc kể lể: “Quan gia, Lạc đại tiểu thư muốn giết người!”

Giết người chính là chuyện lớn, quan sai lập tức ngăn cản Lạc đại tiểu thư, nữ nhân kia liền thừa cơ hội chạy trốn, Lạc đại tiểu thư quay về chỗ cũ, phát hiện ngựa cũng bị trộm mất rồi, đành phải đi bộ trở về. Trời từ từ đổ cơn mưa, nước mưa tích trên khuôn mặt lạnh lẽo, lại có nước từ khóe mắt trượt xuống khóe miệng, mặn mặn.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu bị một bóng râm che phủ.

“Tắm mưa sẽ sinh bệnh.”

Lạc đại tiểu thư ngơ ngác xoay mặt nhìn.

Hắn mặc y phục trắng giống vừa nãy, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu đen, trong tay cầm một cây dù trắng thuần bên trên có vẽ bức tranh thủy mặc, màu trắng trong suốt đến cực hạn, dần dần cả khuôn mặt mỉm cười kia cũng có vài phần hương vị như được mực vẽ.

Lạc đại tiểu thư lấy tay lau mắt.

“Mắt sẽ bị đỏ.” Tay bị hắn cầm.

“Ngươi làm gì vậy!” Lạc đại tiểu thư cuống quít muốn bỏ bàn tay kia ra.

Dương Uyên không buông tay: “Ta đã làm sai cái gì mà khiến cô nương tức giận như vậy?”

Lạc đại tiểu thư không biết phải trả lời thế nào, đến nhà chất vấn, không chút nào cảm kích, cứ luôn là mình trút giận lên hắn.

Dương Uyên buông nàng ra, lấy một cái khăn lụa trắng tinh, nhẹ nhàng thay nàng lau nước mắt cùng nước mưa: “Xúc động như vậy ắt sẽ chịu thiệt, chỉ càng khiến bọn họ vui mừng.”

Lạc đại tiểu thư đẩy hắn ra: “Ngươi tới cười nhạo ta sao?”

Dương Uyên nói: “Có ý tốt tương trợ mà cô nương cũng không cảm kích, ta mới tức giận thôi.”

Lạc đại tiểu thư đỏ mặt: “Không phải ta không cảm kích, chỉ là bên ngoài đều đang nói bậy…”

Dương Uyên nói: “Cô nương sợ rồi?”

Lạc đại tiểu thư giật nảy, vênh mặt: “Ai sợ!”

Dương Uyên “Nga” một tiếng: “Đã không sợ, sao lại khóc?”

“Ta mới không phải khóc vì chuyện đó,” Giọng của Lạc đại tiểu thư thấp xuống, “Ta chính là… giận bản thân, không nên tới tìm ngươi phát giận.”

Dương Uyên cười gật đầu: “Phát giận hết rồi, bây giờ cô nương muốn nói gì với ta không?”

Lạc đại tiểu thư cắn môi không nói.

Dương Uyên đặt dù vào tay nàng: “Đã không nói thì ta cũng trở về đây.”

Lạc đại tiểu thư vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Gấm Thiên Hà thực sự rất tốt.”

“Chuyện đó ta biết.”

“Phụ thân vẫn luôn muốn nhận được vụ làm ăn trong cung kia, ngươi… đừng cho Bạch gia.”

Dương Uyên không cười: “Cô nương chỉ muốn nói với ta việc đó thôi sao?”

Lạc đại tiểu thư gật đầu.

“Không còn cái khác?”

Lạc đại tiểu thư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vẫn còn, có thể trả lại vòng tay cho ta được không?”

Dương Uyên cũng không trả lời, đưa tay đoạt lại cây dù trong tay nàng, bỏ đi. [NV: hahaha, buồn cười ko chịu đc =]] ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio