Bạn có muốn nắm giữ một mỹ nhân an giấc không?
—— muốn chứ.
Nếu như người yêu của bạn biến thành một mỹ nhân yên giấc ngàn thu, từ đây sẽ không bao giờ mở mắt ra, không bao giờ cong khóe môi lên nữa, tất cả ngọt ngào dĩ vãng giữa bạn và em ấy đều trở thành hồi ức, đồng thời sẽ không có thêm hồi ức mới nào nữa, em ấy cũng sẽ không bao giờ mở mắt ra hay ngẩng đầu lên, mỉm cười hôn lên môi của bạn nữa,
Em ấy chỉ có thể lặng yên nằm ở nơi đó, dường như hoàn toàn tách biệt với thế gian;
—— như vậy không tốt sao?
Thu Ngôn Dục quay đầu nhìn về phía hoa mân côi nhỏ của anh, hoa mân côi nhỏ của anh lặng yên nằm bên cạnh anh, giống như người đẹp ngủ say trong đồng thoại, mặt mày tinh xảo, hô hấp đều đặn, tốt đẹp như một bức họa.
Như vậy thật tốt.
Thu Ngôn Dục nghĩ thầm, hoa mân côi của anh cứ vĩnh viễn vĩnh viễn ngủ say đi, em ấy sẽ vĩnh viễn dùng khuôn mặt ôn nhu ngoan ngoãn như thế nằm bên cạnh mình, tay mình có thể đan xen vào tay em, có thể chạm đến thân thể ấm áp của em, có thể hôn lên bờ môi ngọt ngào của am;
Em mãi mãi không thể rời đi, em cũng sẽ không bao giờ có năng lực để phản bội mình.
Còn mình, cũng không cần tiếp tục phải lo lắng bé hoa mân côi sẽ phản bội mình nữa.
Thu Ngôn Dục thành kính hôn lên trán của Diệp Thiều An.
Ngoài lề tí: nụ hôn lên trán thường được gọi là “nụ hôn vĩnh cửu” hay ‘‘nụ hôn của mẹ’’, và trong tình yêu nó có nghĩa rằng “Anh quan tâm đến em và anh không muốn mất em”. :))))))))
Anh có thể yêu hắn, sủng hắn, nuông chiều hắn như trước đây, bởi vì hoa mân côi nhỏ của anh sẽ không bao giờ phản bội anh nữa, không cần cả ngày lẫn đêm hoài nghi hoa mân côi nhỏ của anh, không cần trong mọi thời khắc đều phải sống trong sự sợ hãi khi mất đi.
Hoa mân côi nhỏ của anh, cũng sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
“Ta muốn hôn lên ngón tay của em.”
Hôn lên tay: anh ngưỡng mộ và sùng kính em.
Hoa mân côi nhỏ của anh lặng yên nằm ở nơi đó, hình như đang ngầm đồng ý.
Thu Ngôn Dục được toại nguyện hôn lên ngón tay của Diệp Thiều An, ngón tay của bé hoa mân côi trắng nõn nhỏ dài, đẹp đẽ khó mà tin nổi, khi hôn lên đi tựa hồ còn có hương thơm, khiến anh khắc chế không nổi kích động muốn hủy đi tứ chi của bé hoa mân côi.
“Ta muốn hôn lên cả cơ thể em.”
Hôn toàn thân: em thật tuyệt vời.
Thu Ngôn Dục tinh tế liếm láp hai tay của Diệp Thiều An, lưu lại trên ngón tay đẹp đẽ ấy chất lỏng chỉ thuộc về anh, rồi lưu lại trên mu bàn tay những nụ hôn nhỏ vụn rải rác, sau đó đẩy cơ thể lên, lẳng lặng nhìn Diệp Thiều An.
Như vậy thật tốt.
Hoa mân côi nhỏ nằm dưới thân anh, đẹp đẽ chẳng khác gì một đóa hoa.
Hoa mân côi nhỏ của anh sẽ không bao giờ phản bội anh, hoa mân côi nhỏ sẽ thành bé ngoan xảo xảo mãi mãi nằm bên cạnh mình, gai nhọn hay nọc độc của hắn, sẽ không bao giờ tổn thương mình được nữa.
Anh yêu một bé hoa mân côi như vậy.
Khóe môi Thu Ngôn Dục chậm rãi dập dờn vẽ lên một nụ cười hiền hòa,
So với việc này, vĩnh viễn không thể mở mắt ra, vĩnh viễn không đáp lại anh thì có làm sao đâu?
Chỉ cần hoa mân côi nhỏ còn sống, bé ngoan xảo xảo an an ổn ổn nằm bên cạnh anh;
Mà anh cũng còn sống, sống cùng bé hoa mân côi;
Không ai có thể xen vào giữa hai người bọn họ.
Không ai có thể cướp đi hoa mân côi nhỏ của anh nữa.
Hoa mân côi nhỏ không thể nhìn thấy một ai nữa.
Trong những ngày bọn họ yêu nhau nhất, bé hoa mân côi cất giữ trong trái tim tình yêu với anh sẽ vĩnh viễn ngủ say, trong lòng sẽ không có người thứ hai, chỉ tràn đầy hình bóng của anh;
Bé hoa mân côi là người đáng yêu nhất trên thế giới này.
Thu Ngôn Dục liếm liếm khóe môi của mình, trong con ngươi đột nhiên lóe lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đó liên miên không dứt, từng chút từng chút thiêu đốt lòng người, Thu Ngôn Dục nhìn thời gian một chút.
Bé hoa mân côi lần đầu tiên bị chuốc thuốc “người đẹp ngủ say”, hiệu lực chỉ có một canh giờ, cũng chẳng có bao nhiêu thời gian.
Thu Ngôn Dục lắc lắc đầu đầy tiếc nuối, từng bước một bước về phía buồng tắm, nhanh thôi sẽ được đền bù như mong muốn, anh đã chờ đợi lâu như vậy, tuyệt đối không ngại chờ thêm mấy ngày,
Nếu như bởi vì nhất thời ham vui mà phá huỷ toàn bộ kế hoạch, vậy Thu Ngôn Dục tình nguyện ôm Diệp Thiều An tự sát.
Anh sẽ không khoan dung với một khả năng nào dẫn đến kết cục như đời trước.
Nước lạnh từ trên dội xuống, Thu Ngôn Dục nhắm chặt hai mắt lại.
Loại thuốc “người đẹp ngủ say” này, là chuyên môn vì bé hoa mân côi mà nghiên cứu chế tạo ra, vô sắc vô vị, cũng không có thương tổn với thân thể người, lúc đầu cũng chỉ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ này lúc bắt đầu có thể chống lại, thế nhưng theo thời gian trôi đi, sẽ càng ngày càng khó chống lại, lúc ban đầu, chỉ có thể ngủ một chừng hai canh giờ, đến khi thuốc tích tụ trong cơ thể ngày càng nhiều, loại buồn ngủ này sẽ càng ngày càng khó chống lại, thời gian giấc ngủ cũng sẽ càng ngày càng dài, mãi đến tận một tháng sau, hoa mân côi nhỏ của anh sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn, không thể tỉnh lại được nữa.
Thế nhưng thân thể của bé hoa mân côi sẽ không có bất kỳ thương tổn gì, anh làm sao có thể cho phép thân thể của bé hoa mân côi bị thương tổn?
Thời điểm đó, anh có thể nuôi bé hoa mân côi ở nhà, nơi nào anh cũng không đi, cả ngày lẫn đêm chỉ trong coi hoa mân côi nhỏ của anh.
Bọn họ sẽ cùng rời khỏi nhân thế, tay nắm tay, cùng đi.
Thu Ngôn Dục đóng vòi nước, bởi vì các loại ảo tưởng mỹ diệu, trong lòng anh có mấy phần nhảy nhót vui sướng.
“Ngôn Dục?” Tiếng gọi có chút lười biếng vang lên bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Thu Ngôn Dục vừa vặn mở cửa phòng tắm ra, mà hoa mân côi nhỏ của anh cũng vừa vặn ngồi dậy trên giường.
Thu Ngôn Dục hô hấp cứng lại.
—— hoa mân côi nhỏ của anh, mái tóc tán loạn, khắp nơi mờ mịt, sóng nước trong tròng mắt dập dờn, ngậm lấy mùi vị yếu đuối, trong nháy mắt nhìn thấy anh đó, biến thành ý cười và tin cậy, còn có một tia ỷ lại.
“Ngôn Dục…”
Hoa mân côi nhỏ của anh tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, bình thường hoa mân côi nhỏ của anh luôn kiêu ngạo, rất ít khi lộ ra cảm xúc yếu đuối, cũng cực ít khi chủ động biểu đạt sự thân mật của mình, mà lúc này, hoa mân côi nhỏ của anh vươn hai tay ra, cười đến mặt mày cong cong, như một tiểu vương tử ngây thơ vô tội.
Hắn dùng ngữ điệu mềm mại gọi anh: “… Ngôn Dục.”
Bên trong thanh âm nhuyễn nhu mang theo giọng mũi còn có chút oán giận cùng mong đợi không dễ phát hiện, Thu Ngôn Dục chỉ cảm thấy thân thể của mình không nghe theo tư duy khống chế, đầu óc của anh còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự động đi về phía bé hoa mân côi.
Anh ôm hoa mân côi nhỏ của anh vào trong lòng, hoa mân côi nhỏ của anh tự tìm một vị trí thoải mái, đặt đầu lên bả vai của anh, đôi mắt đã khép lại, trong miệng điềm điềm mật mật (ngọt như mật) kêu tên của anh, âm thanh vừa nhỏ vừa mềm, tựa như đang làm nũng;
Trái tim Thu Ngôn Dục tan chảy thành một vũng nước.
Hoa mân côi nhỏ của anh sao có thể đáng yêu như thế chứ?
Hoa mân côi nhỏ của anh ngủ thiếp đi, cứ như vậy dựa vào lồng ngực của anh, hô hấp đều đặn, ngữ âm kéo dài, bên trong mặt mày mang theo vài phần ý cười, dường như đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp.
Trái tim Thu Ngôn Dục từ từ vững vàng đập, anh có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đang nặng nề nảy lên, cũng có thể cảm nhận được trọng lượng của bé hoa mân côi trên bả vai, anh ôm người yêu của anh chặt hơn, sau đó đồng thời nằm xuống giường,
Anh cũng có chút buồn ngủ.
Ánh nắng dịu nhẹ, trong phòng một mảnh ấm áp, Thu Ngôn Dục đắp lên người bọn họ một lớp chăn mỏng, thời điểm anh kéo chăn hoa mân côi nhỏ của anh phát ra âm thanh bất mãn, làm cho anh không tự chủ được mà đi động viên hoa mân côi nhỏ của anh, sau đó bọn họ cùng nằm trên một cái giường, chăn che kín cả giường, tứ chi quấn quýt, ngủ rất say rất an tâm.
Thu Ngôn Dục tỉnh trước, thế nhưng anh cũng không muốn động, vậy nên vẫn ôm lấy bé hoa mân côi của mình như cũ, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp yên tĩnh hiếm có này.
Rất nhanh, hoa mân côi nhỏ của anh cũng tỉnh rồi.
Thu Ngôn Dục không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không có nháy một chút, anh bất động thanh sắc suy đoán động tác của Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An ngồi dậy, hắn xoa xoa huyệt thái dương, bên trong thần sắc có mấy phần mờ mịt, hắn rời giường rất nhanh, sau đó tinh tế đắp kín chăn cho Thu Ngôn Dục, sau đó mở cửa phòng ra,
Hắn hẳn đã đi ra ngoài, trong lòng Thu Ngôn Dục tỉnh táo phán đoán, ngay khi anh muốn đứng lên đi tìm người, lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng.
Hoa mân côi nhỏ của anh trở về.
Thu Ngôn Dục nghe thấy tiếng điện thoại di động khởi động, biết hoa mân côi nhỏ của anh hẳn là đi ra ngoài tìm điện thoại di động, hoa mân côi nhỏ của anh cũng không làm ra những động tĩnh khác, một lát sau, anh làm bộ mới vừa tỉnh lại, mở mắt ra.
“An An?” Thu Ngôn Dục xoa xoa sợi tóc của mình, làm ra vẻ vô hại.
“Anh đã tỉnh?” Diệp Thiều An kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, Diệp Thiều An cúi đầu bấm bấm điện thoại di động của mình, mạn bất kinh tâm hỏi: “Đói bụng không?”
“Vẫn chưa.” Con ngươi Thu Ngôn Dục chớp chớp, cũng từ trên giường bước xuống, thân hình của anh cùng Diệp Thiều An xấp xỉ, y phục của anh Diệp Thiều An tất nhiên cũng có thể mặc, “Có muốn tắm rửa thay quần áo không?”
Quơ quơ y phục trong tay, Thu Ngôn Dục bổ sung: “Đều mới hết.”
Diệp Thiều An nhìn áo sơ mi trên người hơi nhăn một chút, hơi ngẩng đầu, nói: “Cũng được.”
Diệp Thiều An vào phòng tắm, điện thoại di động cứ tùy ý để trên bàn, đây đồng nghĩa với việc hoàn toàn tín nhiệm, ánh mắt Thu Ngôn Dục hơi lóe lóe, cầm điện thoại di động của Diệp Thiều An lên.
Mật mã khởi động của chiếc điện thoại di động này Thu Ngôn Dục rất rõ ràng, Diệp Thiều An vẫn luôn dùng cái mật mã kia, chưa bao giờ thay đổi.
Quả nhiên mở được.
Ảnh chân dung trên tin nhắn đang lập lòe phát sáng (đang online), Thu Ngôn Dục theo bản năng nhấn vào, vừa nhìn ghi chú, là biểu ca của Diệp Thiều An, Lê Hướng An.
Thu Ngôn Dục khẽ cau mày, vừa nãy bé hoa mân côi tán gẫu cùng gã?
Thu Ngôn Dục đem tán gẫu ghi chép lật tới tối đầu trên, tinh tế nhìn.
Lê Hướng An: Em đang ở chỗ của tên Thu Ngôn Dục kia?
Diệp Thiều An: Dạ.
Lê Hướng An:…
Lê Hướng An: Em không cảm thấy gần đây nó tìm em quá thường xuyên sao?
Diệp Thiều An: Không cảm thấy.
Lê Hướng An:…
Lê Hướng An: Hai đứa thật sự là bằng hữu bình thường?
Diệp Thiều An: Không phải.
Lê Hướng An:…
Diệp Thiều An: Mấy ngày nữa em sẽ dẫn anh ấy về thăm nhà một chút.
Khóe môi Thu Ngôn Dục hơi câu lên, anh còn nhớ lúc trước hoa mân côi nhỏ của anh hỏi anh, có muốn về gặp mặt gia trưởng với bé hay không, vào lúc ấy, anh kích động và vui sướng cỡ nào,
Hoa mân côi nhỏ của anh, nguyện ý giới thiệu anh với người trong nhà, nguyện ý thừa nhận quan hệ với anh, đây là một chuyện đáng để ăn mừng cỡ nào.
Chỉ tiếc…
Anh cuối cùng cũng không sánh được với Khương Văn Bách.
Thu Ngôn Dục cười lạnh, lại tiếp tục kéo màn hình xuống.
Lê Hướng An:…
Lê Hướng An:!!!!!!!!!
Lê Hướng An: Em có ý gì?!! An An em nói rõ cho anh!!!
Diệp Thiều An: Đừng kích động thế.
Diệp Thiều An: Em tìm một người bạn trai.
Diệp Thiều An: Em dự định cùng anh ấy trọn đời trọn kiếp.
Diệp Thiều An: Cũng nên gặp gỡ gia trường rồi.
Đầu ngón tay Thu Ngôn Dục vô ý thức bồi hồi trên bốn chữ “trọn đời trọn kiếp”, bạn xem, hoa mân côi nhỏ của anh cũng muốn cùng anh trọn đời trọn kiếp đấy.
Nếu lời đã nói khỏi miệng, thì phải làm được nha.
Nhất định phải cùng ta trọn đời trọn kiếp nha, bé hoa mân côi của ta.
Cũng đừng vì tên Khương Văn Bách Lý Văn Bách Tô Văn Bách nào đó mà vứt bỏ ta nha…
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, Thu Ngôn Dục dứt khoát out khỏi ứng dụng, khóa điện thoại di động của Diệp Thiều An lại rồi đặt về chỗ cũ, ngay cả góc độ cũng không sai một ly với vị trí mà Diệp Thiều An đặt xuống lúc nãy, như rất tin tưởng Diệp Thiều An, sau khi ngụy trang mọi thứ xong, liền bình tĩnh ngồi một chỗ chơi điện thoại di động.
Diệp Thiều An đi ra, tóc tai vẫn còn dính nước, ướt nhẹp, Thu Ngôn Dục một bên lắc đầu một bên lau tóc cho hắn, hoa mân côi nhỏ của anh rất là yếu ớt, dùng máy sấy tóc sẽ đau đầu, tóc tai ướt nhẹp bị gió thổi cũng sẽ đau đầu, chỉ có thể dùng khăn mặt lau khô từng chút từng chút một.
“Em đó.” Thu Ngôn Dục cẩn thận lau tóc cho hắn, lực đạo hết sức thoải mái, Diệp Thiều An giống như đang hưởng thụ mà nheo mắt lại, “Không biết mình sẽ bị đau đầu sao? Cứ như vậy đi ra, một phút chốc nữa người bị đau đầu chính là em.”
Diệp Thiều An vô tội nhìn anh, lộ ra một nụ cười như đang hưởng thụ: “Không phải còn có anh sao?”
Hắn nói như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Tay Thu Ngôn Dục hơi dừng một chút.
“Ở đây có anh, em tùy hứng một chút có làm sao đâu?” Diệp Thiều An cây ngay không sợ chết đứng nói vậy, sau đó lộ ra một nụ cười có chút bĩ khí: “Dù sao anh cũng sẽ không không quan tâm em.”
Hắn cười đến đắc ý và tự tại như một đứa trẻ ngoan liệt, nhưng cố tình giữa hai chân mày, lại toát ra tín nhiệm một cách tự nhiên.
“Em đó.” Thu Ngôn Dục gõ gõ cái trán của Diệp Thiều An, “Thực sự là ăn chắc anh rồi.”
Diệp Thiều An bị đau, quay đầu lại liếc xéo anh một cái, rồi lại không nhịn được cong lên khóe môi.
Thu Ngôn Dục cảm giác mình vỡ thành hai mảnh, một mảnh nằm dưới ánh mặt trời, đang cùng Diệp Thiều An cười đùa, bọn họ giống như một đôi người yêu chân chính, tất cả thương tổn thống khổ bi thương tuyệt vọng đều bị đẩy ra xa, chỉ để lại nơi đây sự ngọt ngào cùng tin cậy, nó yêu tha thiết cái người kiêu ngạo như cây hoa hồng có gai kia, luôn dịu dàng thu những cái gai lại tránh đâm lên người nó.
Mà mảnh kia thì lại nằm trong bóng tối, như nhân vật phản diện lộ ra nụ cười âm u khiến người ta thống hận chán ghét, nó nặng nề nhìn bức tranh tốt đẹp trước mắt, nội tâm chẳng hề gợn sóng, nó biết rằng, chẳng có sắc đẹp nào là vĩnh viễn cả, bây giờ ngọt ngào bao nhiêu, ngày sau tuyệt vọng bấy nhiêu, cái người bên cạnh này, nhất định sẽ phản bội mày, đem nhành gai sắc bén nhất vô tình nhất không chút do dự cắm vào lồng ngực của mày.
Anh như đang nứt ra, anh không thể triệt tiêu bóng tối trong quá khứ, nhưng cũng không thể hết mê muội mọi thứ trong hiện tại.
Trong lòng Thu Ngôn Dục, đột nhiên xuất hiện một loại hận ý sền sệt, băng lãnh, thâm độc.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại phản bội ta chứ? Ta đối với em chưa đủ tốt sao? Ta không đủ yêu em sao? Chúng ta không đủ hạnh phúc sao? Tại sao lại như vậy chứ? Em vì sao lại lựa chọn như vậy chứ? Có từng nghĩ đến ta không? Trong lễ đính hôn của hai ta lại vì người đàn ông khác mà chết, có từng nghĩ đến ta không?!
Có từng nghĩ đến ta không? An An, có từng nghĩ đến ta không?!
Em yêu ta sao? Em thật sự yêu ta sao? An An, em thật sự yêu ta sao?
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Kí chủ ngài đã làm cái gì?! 】 hệ thống sắp cháy máy rồi: 【 Độ thiện cảm tại sao lại thấp kinh khủng như vậy? 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống -. 】
【 Kí chủ ——!!! 】 Âm thanh của hệ thống kêu lên:【 Kí chủ ngài đang làm gì?!! 】
【 Đang nói chuyện yêu đương. 】 Diệp Thiều An lạnh lùng hỏi: 【 Tao làm cái gì mày không phải đều có thể nhìn thấy sao? Kêu to cái gì! 】
Hệ thống : 【… 】
Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: 【 Mấy ngày nữa còn có thể tụt xuống tận - đấy, đừng kêu nữa, ngoan. 】
Hệ thống : 【… 】
Kí chủ làm tui muốn phát bệnh tim luôn.
Người khác chơi xong họ tự phát bệnh tim, kí chủ nhà nó còn chưa chơi xong nó đã phát bệnh tim rồi.
Không công bằng QAQ!!
Trong lòng Thu Ngôn Dục có một cái nút thắt, sự phản bội ở kiếp trước như một cái dằm cắm vào da thịt, là một khoảng cách bọn họ không thể vượt qua được, nếu không thể gắp nó ra thì nhiệm vụ của thế giới này không thể hoàn thành.
Làm sao mới có thể gắp nó ra đây?
Chỉ có thể khiến Thu Ngôn Dục tin tưởng, Diệp Thiều An hắn yêu Thu Ngôn Dục, rất yêu rất yêu, so với bất kỳ kẻ nào còn yêu hơn.
Hắn có thể vì Thu Ngôn Dục vứt bỏ tất cả, kể cả kiêu ngạo, tôn nghiêm, sinh mệnh hay là linh hồn.
Thu Ngôn Dục quá mức cố chấp, yêu chính là yêu, hoài nghi chính là hoài nghi, không tín nhiệm chính là không tín nhiệm, không thể dễ dàng thay đổi ý nghĩ của anh ta, cho nên Diệp Thiều An mới có thể không chút do dự mà uống hết ly rượu bị bỏ thuốc kia.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Sự tình đời trước có thể nói đã làm Thu Ngôn Dục quá mức chấn động, cho nên không có bất kỳ vật gì có thể dễ dàng lay động được ấn tượng của anh ta, nếu muốn thay đổi, nhất định phải dùng chấn động to lớn hơn sâu sắc hơn khiến Thu Ngôn Dục xúc động.
Mà tất cả ôn nhu và ngọt ngào bây giờ đều là phục bút [].
[] Phục bút (伏笔/Foreshadowing): Phục bút là một trong những phương pháp nghệ thuật khó sử dụng. Phục bút là sử dụng lại nét bút trước đó, hình ảnh trước đó, hay chi tiết trước đó thêm một lần nữa. Mà chính ở lần thứ hai này, dù tác giả không nói hết lời, dù người viết có bỏ lửng lơ, người đọc vẫn liên tưởng đến, vẫn nhận thức được việc gì đang xảy ra. (Tham khảo Xem)
Một nét phục bút tên là “Diệp Thiều An rất yêu rất yêu Thu Ngôn Dục”.
“Này.” Diệp Thiều An đụng vào vai Thu Ngôn Dục, dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười lộ liễu, “Cải lương không bằng bạo lực, cùng em về nhà nhé?”
“Người nhà em muốn gặp anh.”
“Vinh hạnh của ta.”
——
Diệp Thiều An và Thu Ngôn Dục đồng thời trở về nhà tổ của Lê gia.
Diệp lão gia tử cùng Diệp lão thái thái mất sớm, đàn ông của Lê gia và Diệp gia từ trước tới giờ khá là ít ỏi, Lê lão gia tử cũng mất sớm, hiện tại trưởng bối hai nhà người lớn nhất chính là Lê lão thái thái, nhà nào có việc gì cần liên hoan, người trong nhà liền tự giác tới nhà tổ của Lê gia, cùng Lê lão thái thái làm cỗ.
Làm đại gia trưởng, lời của Lê lão thái thái cực kỳ có sức mạnh, chỉ cần bà gật đầu, cả nhà không ai dám ho he gì nữa.
Chỉ là ngày hôm nay có chút không khéo, Diệp Thiều An và Thu Ngôn Dục một trước một sau đi dạo phong cảnh, tự dưng đụng phải Khương Văn Bách.
Diệp Thiều An thấp giọng mắng một câu “Xúi quẩy”.
“Làm sao?” Thu Ngôn Dục giả vờ vô tri xoa xoa tóc Diệp Thiều An, “Không cao hứng?”
“Ngày tốt như vậy lại nhìn thấy bạn trai cũ đang sốt ruột, anh cao hứng sao?” Diệp Thiều An dữ dằn nhìn Thu Ngôn Dục, rất ý tứ nếu Thu Ngôn Dục dám nói cao hứng liền cắn anh ta.
Thu Ngôn Dục tâm lý khẽ động, anh xoa xoa sợi mái của Diệp Thiều An, tốt tính cười nói: “Không cao hứng, không cao hứng.”
“Như vậy em nhìn ta nhiều một chút, nhìn bạn trai đương nhiệm của em nhiều một chút, có cao hứng không?”
“Mỗi ngày đều thấy anh, có cái gì đẹp mà cao hứng?” Nói thì nói như thế, thế nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười nồng đậm.
Thu Ngôn Dục cũng cười, thế nhưng ý cười không tới đáy mắt.
—— nhìn thấy Khương Văn Bách, em cao hứng như vậy sao?
—— không quản ta làm cái gì, vẫn không thể sánh bằng Khương Văn Bách, đúng không?
Diệp Thiều An thấy được Khương Văn Bách, Khương Văn Bách tất nhiên cũng nhìn thấy Diệp Thiều An, gã nhanh chân đi về phía Diệp Thiều An, Khương Văn Bách cũng không ngờ vận may của mình tốt như vậy, vô tình đi tới nhà tổ thử vận may một chút, không ngờ đụng phải Diệp Thiều An.
Gã cơ hồ không che lấp được kinh hỉ.
Diệp Thiều An thấy Khương Văn Bách lại đây, dứt khoát lôi kéo Thu Ngôn Dục quay đầu bước đi, nhà tổ Lê gia rất gần nhà tổ Khương gia, chính bởi vì như vậy, hai người mới quen nhau từ bé.
Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc nhìn Khương Văn Bách, gã khá là vội vàng chạy lại đây, trong nháy mắt đó, Thu Ngôn Dục có chút hoài nghi,
—— Diệp Thiều An dẫn anh về nhà tổ, có phải vì sớm nhận được tin báo, biết Khương Văn Bách sẽ trở về nhà tổ Khương gia đúng không?
—— anh có phải chỉ là một cái… bia đỡ đạn không?
“An An ——” Khương Văn Bách la lớn: “An An ——!”
“Anh biết em nhìn thấy anh, An An!” Giữa núi vô cùng trống trải, Khương Văn Bách nhiều ít cũng thở ra một hơi, gã cật lực ngăn cản Diệp Thiều An, “An An, anh có lời muốn nói với em!”
“An An!” Khương Văn Bách thấy Diệp Thiều An không dừng lại, đơn giản nói thẳng: “Chốc nữa anh sẽ đến bái phỏng Lê lão thái!”
“Hừ.” Diệp Thiều An có chút không kiên nhẫn dừng lại, mặt mũi hắn lạnh lùng nghiêm nghị trong nháy mắt, cười lạnh nói: “Anh tới thử xem?”
“Anh…” Khương Văn Bách rốt cục đuổi kịp Diệp Thiều An, nhìn thấy thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Thiều An, gã đương nhiên biết Diệp Thiều An sinh khí, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gã vô cùng hiểu Diệp Thiều An, tay chân vội vàng luống cuống giải thích.
Thấy Diệp Thiều An vẫn luôn cười lạnh không nói lời nào, Khương Văn Bách khẽ cắn răng, đơn giản nói sang chuyện khác, gã dùng ánh mắt soi mói đánh giá Thu Ngôn Dục từ trên xuống dưới, khinh thường hỏi: “Mày là ai?”
“Bạn lữ của tôi.” Diệp Thiều An lạnh lùng nói, “Ngoại tổ mẫu (bà ngoại) muốn nhìn thấy anh ấy, tôi dẫn anh ấy trở về gặp mặt gia trưởng.”
Diệp Thiều An lộ ra một nụ cười trào phúng, Khương Văn Bách lùi về sau hai bước, không dám tin nói: “… Cái này không thể nào!”
“Chúng ta vừa mới chia tay tròn ba tháng!”
Diệp Thiều An “Phì phì” một tiếng bật cười, hắn lười biếng kéo dài giai điệu, ngạo mạn nói: “Hóa ra anh còn biết chúng ta đã chia tay ba tháng nha.”
Sắc mặt Khương Văn Bách dần dần tái nhợt, gã trầm mặc nhìn Diệp Thiều An, hồi lâu mới nói: “Hắn không xứng với em.”
Khương Văn Bách có chút chán ghét nhìn Thu Ngôn Dục, ác ý trong tròng mắt gần như sắp hóa thành thực thể, gã và An An mới vừa chia tay ba tháng, đã có người nhân lúc gã vắng mặt mà đào góc tường nhà gã!
Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, hắn nghe thấy Khương Văn Bách chửi bới và chán ghét Thu Ngôn Dục, nửa ngày sau mới cười lạnh một tiếng.
Khương Văn Bách bị chặn miệng đột nhiên bừng tỉnh.
Diệp Thiều An lôi kéo tay Thu Ngôn Dục, sau đó đột nhiên hôn lên môi của anh, bọn họ đứng trước mặt Khương Văn Bách trao nhau một nụ hôn môi ngọt ngào.
Khương Văn Bách tựa như bị đả kích nặng nề, sắc mặt tái nhợt kinh người, trong nháy mắt khi Diệp Thiều An và Thu Ngôn Dục tách ra đó, gã trực tiếp vung một đấm vào mặt Thu Ngôn Dục.
Một khắc kia, lý trí bình tĩnh giáo dưỡng bất động thanh sắc đều biến mất, đầu Khương Văn Bách bị nhồi đầy bởi một ý nghĩ, nó lại dám vấy bẩn An An!
Thằng đàn ông này, lại dám dùng đôi môi dơ bẩn của nó vấy bẩn An An ——!!
Tim đau như muốn nứt ra, chỉ có vào lúc này, Khương Văn Bách mới hiểu được địa vị của Diệp Thiều An ở trong lòng gã, An An của gã, đó là An An của gã!!
Đó là An An của gã!
Tên đàn ông dơ bẩn này dựa vào cái gì mà dám chạm vào An An của gã?!!
Quả đấm của gã vồ hụt.
Con mắt Diệp Thiều An lạnh lẽo đến cực điểm, hắn nhẹ nhàng cười, thanh âm ấy trơn mượt mềm mại, lại mang theo vô hạn lãnh ý: “Khương Văn Bách, anh đây là đang khiêu khích tôi sao?”
“Đánh đập bạn lữ của tôi, ha.”
“Không phải…Anh…”
Khương Văn Bách khó khăn phun ra vài chữ, dần dần biến mất dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo của Diệp Thiều An, gã có chút mờ mịt nhìn Diệp Thiều An, không hiểu tại sao quan hệ của bọn họ lại tới bước đường này.
Rõ ràng trước đây không lâu, bọn họ vẫn là tình nhân thân mật nhất, An An của gã tuy rằng biệt nữu một chút, nhưng chưa bao giờ cho phép người ta dám nói gã không tốt, ở trước mặt người ngoài, An An của gã vĩnh viễn đứng về phía gã,
Mà hiện tại, An An của gã đứng phía đối lập với gã, dùng loại ánh mắt xa lạ và lạnh lẽo ấy nhìn gã.
Trái tim kịch liệt đau đớn.
Trong hô hấp còn mang theo nỗi đau đớn.
Khương Văn Bách há miệng, muốn thỉnh cầu Diệp Thiều An đừng nhìn gã như vậy, gã không chịu được điều này, gã không thể chịu được, không chịu được Diệp Thiều An lạnh lùng và không thèm nhìn gã.
An An em ấy vì sao đối xử với gã như vậy?
“Anh thật là làm cho tôi…” Diệp Thiều An phì cười một tiếng, trong con ngươi của hắn mang theo thất vọng vô cùng, sự thất vọng ấy hóa thành thiên đao vạn kiếm, từng nhát từng nhát lăng trì trái tim của Khương Văn Bách.
Đừng nhìn anh như vậy… An An… Đừng nhìn anh như vậy.
Khương Văn Bách chật vật né tránh ánh mắt của hắn, gã thậm chí không dám nhìn chăm chú đôi mắt của Diệp Thiều An, chỉ cần cảm thấy tầm mắt của Diệp Thiều An rơi xuống người gã, gã đã khó chịu hận không thể trực tiếp chạy trốn, nếu như trực tiếp đối diện với đôi mắt của Diệp Thiều An, gã chắc chắn sẽ ngã quỵ mất.
“Anh cần gì làm bộ dáng này.” Diệp Thiều An tựa hồ thở dài một hơi, lại tựa như rất khổ não, “Lúc trước người quá trớn đoạn tuyệt triệt để mối quan hệ giữa chúng ta không phải là anh sao?”
“Anh không có ——!”
Khương Văn Bách lạnh lùng nói, gã lúc trước chỉ là muốn kích thích Diệp Thiều An mà thôi, gã căn bản không có quá trớn, gã và nam hài kia chẳng phát sinh cái gì cả!
“Có hay không thì khác gì nhau ư?” Diệp Thiều An buồn cười nhìn Khương Văn Bách, “Anh biết rõ tính tình của tôi, anh nếu xuống tay độc ác, thì đã tỏ rõ muốn kết thúc quan hệ, kẻ muốn chia tay là anh, muốn tái hợp cũng là anh, chẳng lẽ tôi là loại người anh có thể gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
“Khương Văn Bách, chúng ta đã sớm kết thúc, bắt đầu từ ngày tháng .”
Diệp Thiều An nhàn nhạt nói: “Ngôn Dục là bạn lữ tôi muốn cùng qua một đời, anh tốt nhất nên tôn trọng một chút, coi như vì sự hợp tác giữa Diệp gia và Khương gia.”
Diệp Thiều An nắm tay Thu Ngôn Dục vòng qua Khương Văn Bách, thời điểm lướt qua Khương Văn Bách, Thu Ngôn Dục quay đầu lại khẽ mỉm cười, nụ cười kia mang theo kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc từ trên cao nhìn xuống, anh nhẹ nhàng há mồm, không tiếng động hộc ra bốn chữ: “Em ấy là của tao.”
Khương Văn Bách hận không thể nhào tới trực tiếp xé xác anh ta ra.
Thế nhưng gã không dám.
Gã sợ Diệp Thiều An sinh khí.
Gã từ phía sau nhìn bóng lưng của bọn họ, đau lòng đến cực điểm.
Vì sao lại đi tới bước đường cùng này?
“Ngôn Dục là bạn lữ tôi muốn cùng qua một đời, anh tốt nhất nên tôn trọng một chút, coi như vì sự hợp tác giữa Diệp gia và Khương gia.”
Lời nói của Diệp Thiều An văng vẳng ở bên tai, Khương Văn Bách đau lòng đến nghẹt thở, Diệp Thiều An từ trước đến giờ công là công tư là tư, tuyệt đối sẽ không đem tình cảm riêng tư vào trong công việc, nhưng bởi vì tên Thu Ngôn Dục này, Diệp Thiều An trực tiếp lôi ra sự hợp tác giữa Diệp gia và Khương gia!
Vì Thu Ngôn Dục, Diệp Thiều An trực tiếp phá vỡ nguyên tắc mình tôn trọng đã lâu!
Diệp Thiều An đã từng nói, hắn ghét nhất kẻ không phân được giữa công và tư.
Bây giờ, vì Thu Ngôn Dục, Diệp Thiều An trở thành loại người em ấy ghét nhất.
Khương Văn Bách ngay cả lừa mình không làm được.
Diệp Thiều An không phải cố ý chọc gã sinh khí, em ấy thật sự cho rằng tên Thu Ngôn Dục kia chính là bạn lữ mình chuẩn bị bên nhau một đời.
An An…
Khương Văn Bách không tiếng động thốt lên, chết lặng nhắm hai mắt lại.
Tại sao lại lưu lạc tới bước đường cùng này?
Ngày tháng , , Thu Ngôn Dục nhớ lại cái mật mã kia.
Nguyên lai, chỉ ngày em và Khương Văn Bách chia tay sao? Rõ ràng đã chia tay, lại đem ngày này làm thành mật mã để lưu niệm ký ức, cũng thật là…tình thâm nghĩa trọng ha.
Trong bóng tối, Thu Ngôn Dục lộ ra nụ cười âm lạnh, rất nhanh đã bị nụ cười ôn nhu bao trùm.
Chẳng sao ả, Thu Ngôn Dục nghĩ thầm, hoa mân côi nhỏ của anh rất nhanh thôi sẽ không thể nhớ tới cái khác nữa.
Khương Văn Bách tính là cái gì? Lý Văn Bách Mã Văn Bách Tô Văn Bách tính là cái gì?
Hoa mân côi nhỏ của anh sẽ chỉ là của anh.
“Thực sự là xúi quẩy, về nhà ăn bữa cơm cũng có thể gặp hắn.” Diệp Thiều An khẽ nguyền rủa một tiếng, thần sắc hết sức khó coi.
Thu Ngôn Dục vừa tìm được loại cảm giác đó, trong nháy mắt đó, anh lại bị chia thành hai nửa, một Thu Ngôn Dục chính đang ôn hòa an ủi hoa mân côi nhỏ của anh, trong mắt đều là ý cười nhu hòa, tâm lý cũng bởi vì được bé hoa mân côi bảo vệ mà cảm thấy vui vẻ; một Thu Ngôn Dục khác liền trốn trong góc phòng lạnh lùng nhìn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cười nhạo;
——, ngày tháng , cái hôm chia tay ấy đã trở thành ngày em ấy vĩnh viễn khó quên nhất, tất cả mật mã đều là ngày này.
—— bé hoa mân côi từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo và biệt nữu, vĩnh viễn còn lâu mới có thể tìm hiểu được ý tứ trong lời nói của em ấy, ai mà biết em ấy có giấu tâm tình nhảy nhót dưới biểu tình khó coi không? Gặp được tình nhân cũ sáng nhớ chiều mong, có cao hứng lắm không?
—— cải lương không bằng bạo lực, ha ha. Chọn ngày hôm nay, là vì Khương Văn Bách cũng trở về nhà tổ Khương gia sao?
—— bắt ta đến kích thích Khương Văn Bách, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của gã, vui vẻ sao?
—— Khương Văn Bách vẫn thích em, chưa từng phản bội em, em có phải đang động lòng không?
Cảm xúc bạo ngược lăn lộn trong lòng, như dung nham cuồn cuộn nổ tung, hỏa diễm nồng nặc càng cháy càng mãnh liệt, dường như muốn đốt cháy tất cả.
An An…
Nơi đầu lưỡi cứ lăn lộn hai chữ này, trong lúc hoảng hốt trước mắt Thu Ngôn Dục bỗng hiện lên cảnh bé hoa mân côi trong một buổi chiều nọ, bé hoa mân côi như một bé ngoan xảo xảo lặng yên nằm dưới thân mình, mặc cho mình muốn làm gì thì làm…
Thật tốt.
——
Cho dù quá trình có chút không được như ý, thế nhưng bữa cơm ấy cả chủ và khách đều ăn vui vẻ, Thu Ngôn Dục không phải lần đầu tiên ở chung với người nhà Diệp Thiều An, anh biết rõ sở thích của bọn họ, bất động thanh sắc khiến đám người kia đều yêu thích hắn là một chuyện hết sức đơn giản, hơn nữa chuyện Khương Văn Bách quá trớn bị Lê Hướng An trắng trợn bôi đen trước mặt người nhà, đem Khương Văn Bách tạo thành một tên vô sỉ tội ác tày trời, bây giờ thấy Diệp Thiều An rốt cục thoát khỏi hố lửa tìm người yêu mới, đại gia đình cao hứng còn không kịp, làm sao có khả năng ngăn cấm chứ?
Quan hệ của bọn họ xem như đã định ra.
Thu Ngôn Dục hẹn Diệp Thiều An ra ngoài cũng dễ dàng hơn.
Mà bỏ thuốc thì càng dễ dàng hơn.:)))
Sữa bò, rượu đỏ, các loại cháo hoặc canh dinh dưỡng, thậm chí nước uống, đều có khả năng xuất hiện dược vật Thu Ngôn Dục tỉ mỉ chuẩn bị, thời gian Diệp Thiều An ngủ tựa hồ càng ngày càng dài, rất nhiều lúc cơn buồn ngủ đều đột ngột đến, đã ngủ là ngủ nửa ngày.
Lúc hai người bọn họ hẹn hò, rất nhiều lúc Diệp Thiều An trực tiếp ngủ thiếp đi, một lần hai lần còn có thể lừa gạt mình rằng gần đây quá mệt mỏi, số lần ngày một nhiều, dù như thế nào cũng không thể tiếp tục lừa mình nữa.
Thu Ngôn Dục tìm bác sĩ tư nhân đến khám, bác sĩ chẳng kiểm tra ra cái gì, kiến nghị bọn họ nên đi bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ một chút, bọn họ lại đến bệnh viện, vẫn chẳng tra ra bệnh gì.
Thu Ngôn Dục sợ hãi, anh nắm tay Diệp Thiều An một lần lại một lần nói rằng không có chuyện gì không sao đâu đừng tự doạ bản thân, nhìn cái dáng kia kìa, so với “Bệnh nhân” là Diệp Thiều An còn thấp thỏm lo âu hơn.
“Không có việc gì, An An, không có việc gì.” Thu Ngôn Dục ôm Diệp Thiều An thật chặt, đầu tựa vào bờ vai của hắn, không người nào có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, anh một lần lại một lần lập lại: “Không có việc gì, chỉ là gần đây hơi mệt chút mà thôi, em xem, bệnh viện cũng không tra được bệnh gì, chứng tỏ thân thể em rất tốt, không phải sao?”
“Không có bệnh gì… Chỉ là có hơi tham ngủ mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.” Thu Ngôn Dục nói bừa bãi, đã kinh hoảng lại e ngại, “An An của ta không có việc gì…”
“Ừ ừ ừ, anh đã niệm lời này bên tai em mấy ngày rồi, anh có mệt không?” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm đáp một tiếng, tóm lấy tóc Thu Ngôn Dục, đem người kéo lên, gò má của hắn có chút tái nhợt, nhưng vẫn cười đến long lanh lộ liễu như cũ, mang theo sự kiêu ngạo chẳng bao giờ thay đổi: “Em không có việc gì.”
Hắn dừng một chút, giữa hai lông mày hiện ra mấy phần ôn hòa.
Hắn nói: “Em mà có việc, anh phải làm sao bây giờ?”
“Em không có việc gì đâu, yên tâm.”
Khi đó sắc trời vừa vặn, ánh nắng tươi sáng, sắc mặt Diệp Thiều An tái nhợt, khóe miệng hắn mang theo ý cười, lộ liễu ngạo khí luôn hướng về phía trước, thế nhưng trong tròng mắt của hắn lại là một mảnh mềm mại và thâm trầm,
“Làm sao, anh muốn em có chuyện sao?” Khóe miệng Diệp Thiều An lộ ra một phần bất cần đời, như một vị công tử bột vậy.
“Nói cái gì đó!” Thu Ngôn Dục vỗ một đầu hắn, vừa phẫn nộ vừa khó chịu, anh ôm chặt Diệp Thiều An, lẩm bẩm nói: “Ta làm sao có thể…hi vọng em có chuyện?”
Thanh âm đó như mang theo tiếng khóc.
Một tay của Diệp Thiều An thả lỏng, một tay khác trở tay ôm lấy Thu Ngôn Dục, âm thanh nhu hòa: “Chỉ cần anh không hy vọng em có chuyện, em sẽ không có chuyện, yên tâm.”
Thân thể Thu Ngôn Dục cứng đờ, ngôn ngữ Diệp Thiều An như mang theo một loại ám chỉ kỳ diệu, như có như không, anh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiều An chăm chú.
Đôi mắt Diệp Thiều An là màu đen trong suốt thuần túy, trong suốt như thủy tinh đen, một thứ màu sắc hiếm thấy, hiện ra một phần thâm trầm, trong lúc hoảng hốt, Thu Ngôn Dục thậm chí có ảo giác Diệp Thiều An đã biết tất cả.
Thu Ngôn Dục đứng lên, hít vào một hơi thật dài, rồi mới lên tiếng: “Không cho nói mò.”
“Ta đi tìm y tá, chai dịch này sắp chảy hết rồi.”
Diệp Thiều An như bé ngoan gật đầu.
Hắn nhìn chăm chú vào thân ảnh Thu Ngôn Dục đang rời khỏi phòng bệnh.
Mãi đến tận khi cửa phòng bệnh bị người đóng lại, Diệp Thiều An mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại.
Anh hi vọng tôi có chuyện sao, Thu Ngôn Dục?
Anh không hy vọng tôi có chuyện, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Diệp Thiều An hiện ra một nụ cười khẽ ám muội, hắn nhắm mắt lại, che kín lại tâm tình của mình,
Thật đáng tiếc,
Anh lại hi vọng tôi có chuyện đấy, Thu Ngôn Dục.
Diệp Thiều An từ dưới gối lấy ra điện thoại di động của mình, bắt đầu đánh chữ.
“Ngày tháng , tôi gặp anh ấy, tới hôm nay, đã được ngày, tốt đẹp như một giấc mộng.”
“Tôi yêu anh ấy, cho dù tôi chưa bao giờ nói ra.”
“Tôi sẽ không có việc gì, tôi mà có việc, anh ấy phải làm sao bây giờ?”
“Thế nhưng nếu như, anh ấy muốn tôi xảy ra chuyện thì sao?”
“Như vậy tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Post status này lên weibo, cài đặt chế độ tắt bình luận, Diệp Thiều An tắt điện thoại di động đi, lặng yên nằm trên giường, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt của hắn, khiến hắn như một thiên sứ lạc xuống trần gian.
Đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
Thu Ngôn Dục đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Tác giả có lời muốn nói: liên quan tới
Thu Ngôn Dục: Ha ha, đây không phải là ngày bé hoa mân côi chia tay với bạn trai cũ à ha ha.
Diệp Thiều An: Đồ ngốc, đây không phải ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?
Kiếp trước kiếp này, bọn họ đều gặp gỡ trong dạ tiệc vào ngày tháng nha!
(Bên Trung Quốc, họ viết năm-tháng-ngày chứ không viết ngày-tháng-năm như Việt Nam mình)
liên quan tới việc tất cả bệnh viện đều kiểm không tra được
Thu Ngôn Dục: Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ ha ha.
Diệp Thiều An: Nếu hắn không muốn kiểm tra ra thì không cần kiểm tra là được.
Thu Ngôn Dục:…
Diệp Thiều An: Đồ ngốc, bệnh viện đó tuy Diệp gia không có cổ phần, song em có cổ phần nha.
Diệp Thiều An: Nhưng mà cũng không sao, em sẽ giúp anh làm mấy chuyện nhỏ này.