Sau nửa canh giờ, Ân Dục Cẩn mới tìm được Diệp Thiều An.
Cũng không phải ở bên trong thần điện của quốc sư, mà ở một lương đình bên trong ngự hoa viên, Diệp Thiều An vuốt ve mái tóc của Nhị điện hạ, ngữ khí bình thản giảng giải cái gì đó, một quyển sách đặt trên bàn đá, Nhị điện hạ vốn đang xem sách lại quay ra nhìn Diệp Thiều An, sau đó quay đầu cầm quyển sách ấy lên, thẳng tắp nhìn vào mắt Diệp Thiều An, nói: “Quốc sư cũng từng dạy vương thượng như thế này sao?”
Đôi mắt của Nhị điện hạ đảo qua chỗ Ân Dục Cẩn ẩn thân, chàng đối diện với hai mắt của Ân Dục Cẩn, thừa dịp Diệp Thiều An không chú ý, lộ ra thần sắc vừa lạnh lẽo vừa châm chọc.
“Không.” Diệp Thiều An thanh thanh thản thản nói: “Vương thượng tất nhiên sẽ được Thái phó chuyên môn giảng dạy.”
“Ồ ~” Nhị điện hạ chớp mắt một cái, có chút giảo hoạt cười nói: “Như vậy ta là người đầu tiên được quốc sư chỉ dạy sao?”
“Trong vương cung nào có nhiều người muốn ta giáo dục như vậy?” Diệp Thiều An hời hợt nói, hắn cầm sách lên gõ gõ xuống đầu Nhị điện hạ, cười nói: “Nhị điện hạ hỏi xong chưa? Đã có thể tiếp tục học tập?”
“Không thể.” Nhị điện hạ cười hì hì bắt được tay của Diệp Thiều An, mặc kệ cuốn sách kia vỗ lên đầu chàng, chàng rung đùi đắc ý, cười rộ lên như một hài tử non nớt.
Ân Dục Cẩn trốn ở phía sau cây nhìn tất cả những cảnh này, đáy lòng lại xuất hiện cảm xúc hoang đường.
Ngay cả tên Nhị điện hạ đó cũng có thể phát hiện ra mình, Diệp Thiều An làm sao lại không phát hiện được gã chứ?
Diệp Thiều An thân là quốc sư, từ nhỏ đã bị giáo dưỡng nghiêm ngặt, làm sao có khả năng không phát hiện ra gã chứ?
Gã thậm chí còn không thu liễm hơi thở của mình, nơi gã ẩn thân cũng chẳng tính là cao minh xảo diệu gì, ngay cả tên Nhị điện hạ đó cũng phát hiện gã, Diệp Thiều An cớ gì lại không phát hiện ra gã?
Diệp Thiều An nhất định đã phát hiện gã,
Thế nhưng Diệp Thiều An không thèm để ý tới gã.
Diệp Thiều An cố ý, hắn cố ý giả bộ không phát hiện thân ảnh của gã,
Hắn cố ý.
Nguyên lai tư vị bị người ta cố ý quên đi…lại khó chịu như vậy sao.
Ân Dục Cẩn hơi hoảng hốt nghĩ, như vậy lúc trước, Diệp Thiều An bị mình tìm mọi cách quên lãng, có phải cũng khó chịu như vậy không?
Gã hình như có chút…hối hận rồi.
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -.】
Tiếng nhắc nhở vững vàng của hệ thống vang lên, Diệp Thiều An ép mộng một chút, hắn đương nhiên biết Ân Dục Cẩn đứng phía sau mình, thế nhưng hắn cũng chẳng muốn lôi Ân Dục Cẩn ra làm gì, tối qua Ân Dục Cẩn đã chịu đủ kích thích rồi, cẩn thận xôi hỏng bỏng không.
Thế nhưng…
Dưới kích thích của Mục Văn Tĩnh, tâm tư nhỏ ẩn giấu của Ân Dục Cẩn đều bị xé toạc ra trước mắt mọi người, nhưng độ hảo cảm lại chẳng có gì biến hóa, mà bây giờ…
Lại tăng lên một cách không thể giải thích được.
Lẽ nào… tên Ân Dục Cẩn này lại có thể chất M thích bị tra tấn?
“Giáo dục của ta, so với giáo dục của vương thượng, khác nhau ở chỗ nào?” Nhị điện hạ nháy mắt, quyển sách ấy bị chàng vững vàng nắm trên tay, chàng có chút tham lam nhìn Diệp Thiều An, cười nói rất trẻ con.
“Ta chưa từng dạy vương thượng.” Diệp Thiều An có chút bất đắc dĩ, hắn muốn lấy lại cuốn sách từ trên tay Nhị điện hạ, thế nhưng Nhị điện hạ chết sống không trả sách lại cho hắn, vì vậy hắn thở một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói: “Thời điểm vương thượng còn đang đi học, ta cũng chỉ là một đứa bé, có tư cách gì mà dạy dỗ vương thượng chứ? Lúc ấy ta vẫn còn đang nghe Thái phó giảng bài mà.”
“Như vậy… Như vậy…” Ánh mắt Nhị điện hạ óng ánh óng ánh, chàng lôi kéo cánh tay của Diệp Thiều An, không một chút nào che giấu sự thân cận và tin cậy đối với Diệp Thiều An, “Nếu như thì sao?”
“Nếu như vương thượng được quốc sư dạy bảo, như vậy thứ ngươi dạy cho vương thượng, so với dạy cho ta, có chỗ nào bất đồng không?”
Nhị điện hạ nhìn Diệp Thiều An, ngón tay hơi rung động, có thể thấy được chàng rất mong chờ đáp án.
Ân Dục Cẩn đứng ở đó, trước mắt là động tác thân cận của Nhị điện hạ và Diệp Thiều An, bên tai là sự dò hỏi mong đợi của Nhị điện hạ, gã thấy Diệp Thiều An cúi đầu, mái tóc đen bóng tạo nên sự tương phản mãnh liệt với cần cổ trắng nõn, phụ cận lương đình là từng hàng cây cối xanh mơn mởn xen kẽ những khóm hoa rực rỡ màu sắc, Ân Dục Cẩn ra sức kéo suy nghĩ của mình thoát ra khỏi vấn đề này, những vẫn không tự chủ được mong đợi câu trả lời của Diệp Thiều An.
Gã cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, phảng phất như nghe được bí ẩn chưa được giải đáp.
“Không có sự khác biệt.”
Ân Dục Cẩn nghe thấy Diệp Thiều An trả lời như vậy, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm ôn hòa, lãnh đạm như đang trả lời một vấn đề rất đơn giản.
Ân Dục Cẩn nghe thấy âm thanh hoan hô gần như nhảy cẫng lên của Nhị điện hạ, gã theo bản năng nhắm hai mắt lại, không cần nhìn, gã cũng biết Nhị điện hạ lúc này đắc ý cỡ nào,
Chẳng có sự bất đồng
Có nghĩa là gã và cái tên Nhị điện hạ đó, ở trong lòng ngươi, chẳng có chỗ nào khác nhau sao, Diệp Thiều An?
Ân Dục Cẩn cười lạnh, gã đẩy tán lá cây trước người ra, nhanh chân đi tới, lạnh giọng cười nói: “Quốc sư, Nhị điện hạ, thật đúng là khéo mà.”
Gã biết Diệp Thiều An không muốn nhìn thấy gã, thế nhưng vậy thì làm sao nào, gã bây giờ ngay cả tên ‘thương hải di châu’ con rơi con rớt này cũng không sánh nổi rồi, còn phải nhịn nhục đến khi nào nữa?
Ân Dục Cẩn thẳng tắp nhìn vào Diệp Thiều An, ánh mắt của gã rất có tính xâm lược, giống như con rắn độc quét mắt nhìn từng tấc da thịt của Diệp Thiều An, vừa âm trầm vừa độc ác, phảng phất như có thể xuyên thấu qua bên ngoài này nhìn thấu được bên trong, khiến người ta sợ hãi vô cùng.
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -. 】
Âm thanh của hệ thống đúng lúc vang lên, Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, quả nhiên là tên M cuồng bị tra tấn sao?
“Vương thượng.” Diệp Thiều An bình tĩnh hành lễ, Nhị điện hạ lại không bình tĩnh được như hắn, thời điểm ánh mắt của Ân Dục Cẩn rơi trên người Diệp Thiều An, chàng đã biến thành một con mèo xù lông, chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Đến dây.” Ân Dục Cẩn cười lạnh, “Nhị điện hạ chính là con cháu của Vương tộc Đại Ân, có chung huyết thống với cô, vì lưu lạc dân gian hơn mười năm, cô niệm lòng thương, bây giờ ban cho tên Cẩm, cẩm trong cẩm y ngọc thực, đồng âm với tên cô, coi như là sự đền bù của cô với ngươi.”
Thế hệ của Ân Dục Cẩn lấy chữ “Dục” làm tên đệm, Ân Dục Cẩn ban thưởng cho Nhị điện hạ chữ “Cẩm”, như vậy họ tên của Nhị điện hạ liền biến thành Ân Dục Cẩm, Diệp Thiều An há mồm định nói điều này không hợp khuôn phép, đã nhìn thấy Ân Dục Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “Ý chỉ của cô đã hạ, quân vô hí ngôn, quốc sư.”
“Đừng phá hoại quy củ, quốc sư.”
Thay đổi xoành xoạch, là không được.
Ân Dục Cẩn từ trước đến giờ luôn biết tử huyệt của Diệp Thiều An ở chỗ nào, gã nhìn thấy Diệp Thiều An trở nên trầm mặc, tâm lý càng sảng khoái, cười nói: “Nhị điện hạ, còn không mau tiếp chỉ?”
Chỉ dựa vào việc Ân Dục Cẩn bây giờ vẫn còn là vương thượng, chàng không thể không tuân theo!
Chàng không thể tự tay đưa nhược điểm của mình đến tay Ân Dục Cẩn, dù cho chàng không muốn cái tên này bao nhiêu đi chăng nữa!
Ân Dục Cẩm, Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn gã còn tồn tại một ngày, Ân Dục Cẩm chàng còn có thể tồn tại được sao?
Ân! Dục! Cẩn!
Trong mắt Nhị điện hạ cơ hồ muốn phun ra lửa, chàng hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, Ân Dục Cẩn dùng chiêu này cũng thật xảo diệu, Ân Dục Cẩn muốn cả cuộc đời mình đều phải sống dưới cái bóng của gã!
Thật ác độc!
“Thần, lĩnh chỉ tạ ân.”
Nhị điện hạ từ từ quỳ xuống, lửa hận trong lòng tràng vừa mãnh liệt vừa to lớn, thế nhưng Ân Dục Cẩn chẳng thèm để ý, gã phất phất tay, tùy ý sai người dẫn Nhị điện hạ đi xuống.
Cho tới tận bây giờ, gã mới không khỏi cảm thán, quyền lực thực sự là thứ tốt.
Trong chòi nghỉ mát ở ngự hoa viên chỉ còn lại gã và Diệp Thiều An, sắc trời đã không còn sớm, gió trong ngự hoa viên cũng hơi lạnh.
Diệp Thiều An chỉ mặc một lớp áo mỏng, hắn từ trước đến giờ chỉ mặc trường bào trắng tượng trưng cho quốc sư, kiểu dáng của trường bào ấy mười cái như một, một năm bốn mùa, cũng chỉ thay đổi độ dày mỏng mà thôi.
Ân Dục Cẩn hơi suy nghĩ, gã cởi trường bào viền lông trên người xuống, khoác lên trên người Diệp Thiều An, thấp giọng nói: “Ngày hôm nay có chút lạnh.”
Diệp Thiều An hơi kinh ngạc nhìn về phía Ân Dục Cẩn, hai má Ân Dục Cẩn hơi đỏ lên, gã từ trước đến giờ chẳng nói được lời hay ý đẹp gì, bởi vậy có chút tức đến nổ phổi nói: “Ta nóng!”
Diệp Thiều An thu hồi ánh mắt của mình, nói: “Tạ vương thượng.”
Trái tim của Ân Dục Cẩn không tự chủ được liền mềm nhũn cả ra.
Diệp Thiều An vùi trong trường bào của gã, hai má tái nhợt đã có một chút màu đỏ, trường bào hơi lớn, càng khiến Diệp Thiều An trở nên gầy gò, bất đồng với dĩ vãng,
Hắn mặc trên người trường bào của mình, trong ngoài đều là hơi thở của mình, chỉ vừa nghĩ như vậy, lòng Ân Dục Cẩn như có một dòng nước ấm lướt qua, khiến cả người gã có mấy phần đắc ý.
“Quốc sư.” Thanh tuyến của Ân Dục Cẩn không khỏi nhu hòa chút, “Ngươi cảm thấy việc ta ban tên cho Nhị điện hạ như thế nào?”
“Thần không dám vọng ngôn.” Diệp Thiều An bình thản nói.
“Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi, lắm lời quá!”
“Quân vô hí ngôn.” Diệp Thiều An rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.
Quân vô hí ngôn, hắn muốn nói cái gì, cũng đã trễ rồi.
Ân Dục Cẩn bị Diệp Thiều An dùng lời của mình chặn miệng mình, không khỏi nổi giận trong bụng, gã một tay bóp lấy cổ tay Diệp Thiều An, cương quyết hạn chế cằm của hắn, đem cả người Diệp Thiều An đè lên trên cột đá của chòi nghỉ mát, cười lạnh nói: “Làm sao, sinh khí?”
“Ân Dục Cẩm, Ân Dục Cẩm, ngươi thích cái tên này như vậy sao? Ta ban thưởng danh tự này cho người khác, ngươi sắp tức chết rồi đúng không? Bây giờ ngay cả liếc mắt nhìn ta ngươi cũng không thèm nữa đúng không? Kẻ thế thân này cuối cùng cũng không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không?”
“Vì đã có một thằng trẻ tuổi hơn, giống hắn hơn, hiểu chuyện hơn, nên cái gã tuổi già sức yếu là ta này không còn giá trị lợi dụng nữa, phải không?!”
Âm thanh của Ân Dục Cẩn dần dần tăng lớn, tràn đầy oán giận.
“Vương thượng.” Diệp Thiều An nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi vì sao vẫn không chịu trưởng thành chứ?”
Diệp Thiều An yên lặng nhìn Ân Dục Cẩn, ánh mắt kia khiến Ân Dục Cẩn cơ hồ không khống chế được dục vọng muốn rơi lệ, khí lực giam cầm Diệp Thiều An không khỏi nhẹ hơn một chút, khiến Diệp Thiều An dễ dàng rút tay ra, hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ân Dục Cẩn, giống như khi đối xử với Nhị điện hạ vậy, hắn nhẹ nhàng nói: “Vương thượng, trăm năm cơ nghiệp của Đại Ân, đều trên vai ngài.”
“Ngài nên lớn rồi, dù cho vì bảo vệ Mục công tử, ngươi cũng nên lớn rồi.”
Hắn nhẹ nhàng than thở, giống như một người cha bất đắc dĩ, “Vương thượng, ngài phải học cách dựa vào bản thân.”
“Ngươi có ý gì?” Ân Dục Cẩn một phát kéo Diệp Thiều An lại, sự bất an trong lòng đột nhiên tăng lên.
Diệp Thiều An mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “… Con đường này, ta không thể bồi vương thượng đi tiếp được nữa, không tránh khỏi…”
“Ngươi không theo ta thì ai sẽ theo ta?!” Ân Dục Cẩn phẫn nộ quát, cảm giác thất lạc càng thêm rõ ràng, trái tim gã bất an mà đập kịch liệt, gã thậm chí không dám để Diệp Thiều An nói hết câu, “—— ngươi đã nói ngươi yêu ta, ngươi đã nói ngươi sẽ sánh bước với ta, ngươi đã nói mặc kệ ai rời đi ngươi cũng sẽ không rời khỏi ta, ngươi đã nói ngươi sẽ theo ta cả một đời!”
“…” Diệp Thiều An lẳng lặng nhìn gã, nửa ngày sau thở dài một tiếng, “Ta hối hận rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Ân Dục Cẩn:
Cả đời này, ta từng nghĩ sẽ có vô số người hối hận vì đã đưa bảo vật đến trước mặt ta, từng nghĩ sẽ có vô số người hối hận vì đã kết bạn với ta, từng nghĩ sẽ có vô số người nói hai chữ ‘hối hận’ với ta,
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, Diệp Thiều An nói với ta: “Ta hối hận rồi.”
Hắn hối hận rồi, ta phải làm sao bây giờ?