Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

chương 62: tất cả các thụ chính đều đã xuất hiện, nam bùi sắp được tan làm rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi buổi casting cho ‘Khói lửa’ kết thúc, đạo diễn để các diễn viên trở về đợi thông báo.

Lục Bách Nhiễm tuy có chút sơ sót, nhưng tổng thể phát huy vẫn không tệ, cộng thêm ngoại hình y cũng rất hợp với vai diễn nữa, nhân vật này cơ bản đã định là thuộc về y rồi.

Lục Bách Nhiễm cứ tưởng thử vai xong, Nam Bùi sẽ tới chất vấn mình vì sao lại thân mật với Cố Thành Nguyên như thế, hoặc cảnh cáo y không được tiếp xúc gần với Cố Thành Nguyên nữa. Nhưng Nam Bùi lại chẳng nói gì hết. Cậu chỉ bảo Trần Tự Hiểu đưa Lục Bách Nhiễm về, còn mình thì một mình rời đi.

Lục Bách Nhiễm nhìn theo xe Nam Bùi, không khỏi nghĩ —- Anh ta đang giận dỗi, nên mới đuổi mình đi đúng không?

Trong một ngày, Nam Bùi đã được gặp thụ chính của hai quyển tiểu thuyết liền, trực giác nói cho cậu biết, thụ chính của tiểu thuyết esport chắc hẳn cũng sắp sửa xuất hiện ở câu lạc bộ TKT rồi.

Quả nhiên, khi Nam Bùi tới câu lạc bộ, quản lý Nguyễn cầm một bản danh sách những thực tập sinh mới tuyển ra cho cậu xem.

Trong lòng Nam Bùi thoáng động, có vẻ hết sức để tâm tới những cái tên trên đó.

Cuối cùng, tầm mắt cậu dừng lại trên ba chữ ‘Mạc Tử Quân’.

Đây chính là tên của thụ chính tiểu thuyết esport.

Quản lý Nguyễn phát hiện tầm mắt của cậu, vội vàng nói, “Thực lực của Mạc Tử Quân này rất mạnh, chúng tôi đã kiểm tra cậu ta rồi, tốc độ tay cùng sức quan sát đều thuộc hàng đầu, hơn nữa còn chơi vị trí phụ trợ rất hay, có thể phối hợp được với Đoàn Hành.”

Nam Bùi gật gật đầu, nói với quản lý Nguyễn, “Tôi biết rồi.”

Sau đó, mọi người trong TKT đều được giới thiệu cho làm quen với các thực tập sinh mới, hy vọng bọn họ trong lúc huấn luyện có thể hỗ trợ lẫn nhau, để những luồng gió mới này có thể giúp cho câu lạc bộ ngày càng phát triển.

Ánh mắt Nam Bùi dừng trên Mạc Tử Quân ở giữa đám người.

Vẻ ngoài không hề dung tục, tính tình lại vô cùng trầm tĩnh, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một tuyển thủ xuất sắc.

Lúc đến phiên mình tự giới thiệu, Mạc Tử Quân biểu thị cực kỳ thán phục Đoàn Hành, hy vọng trong những trận đấu sau này có thể trở thành phụ trợ của cậu ta.

Y nói quá trực tiếp, khiến mọi người đều có chút giật mình.

Đã trải nghiệm qua tốc độ phát triển tình cảm của hai quyển tiểu thuyết trước, nghe thấy lời này của Mạc Tử Quân, Nam Bùi lại không có vẻ gì là kinh ngạc.

Tuyến tình cảm của ba quyển tiểu thuyết này hình như đều nhanh như bay thì phải.

Nam Bùi chú ý tới phản ứng của Đoàn Hành hơn.

Đoàn Hành nghe xong lời Mạc Tử Quân nói, đầu tiên là dùng khóe mắt liếc Nam Bùi một cái. Từ nãy cậu ta đã nhìn ra rồi, Nam Bùi rất để ý cái người thực tập sinh mới tới này, điều đó chứng tỏ người này khiến Nam Bùi có cảm giác nguy cơ. Nếu không thì sao cậu phải chú ý phản ứng của Đoàn Hành như vậy chứ?

Khoảng thời gian này Đoàn Hành bị vụ vòng tay lần trước chọc tức không nhẹ, lúc huấn luyện thi thoảng lại thất thần, trước khi ngủ trong đầu đều là cảnh tượng Nam Bùi nhặt chiếc vòng kia.

Bây giờ có một công cụ hình người đưa tới cửa, có thể khiến Nam Bùi ghen, Đoàn Hành đương nhiên phải nắm chặt lấy cơ hội này rồi.

Vì vậy, Đoàn Hành khẽ cong môi, nói với Mạc Tử Quân, “Nếu như được, ngay bây giờ tôi có thể cùng cậu chơi một trận.”

Nói xong, Đoàn Hành đặc biệt chú ý tới phản ứng của Nam Bùi.

Quả nhiên, cậu ta thấy được một tia kinh ngạc thoáng hiện lên trên mặt Nam Bùi.

Mạc Tử Quân bất ngờ vì được ưu ái, bật hỏi, “Thật hả?”

Khoảng thời gian này, Đoàn Hành không ngừng tung hoành trên sân đấu, đã sớm trở thành thần tượng trong lòng Mạc Tử Quân rồi, y không ngờ thần tượng lại dễ dàng đồng ý cùng mình huấn luyện như thế.

Nhưng mà, ánh mắt những người còn lại lại không tự chủ nhìn về phía Nam Bùi.

Đoàn Hành đột nhiên bày tỏ nhiệt tình với thực tập sinh thế này, bọn họ đều sợ Nam Bùi sẽ trực tiếp phát hỏa tại trận.

Mạc Tử Quân phát hiện tầm mắt mọi người, thoáng ngây người, bấy giờ mới phản ứng lại, hóa ra nãy giờ Nam Bùi vẫn luôn ở cạnh bọn họ.

Trước khi tới đây y đã nghe nhắc đến, rằng câu lạc bộ này do một ông chủ không biết gì về esport đầu tư, mục đích là để theo đuổi Đoàn Hành, nhưng Đoàn Hành chưa từng để mắt tới người đó.

Cùng lúc ấy, ánh mắt Nam Bùi cũng dao động giữa hai người Mạc Tử Quân và Đoàn Hành.

Mạc Tử Quân nhất thời hiểu ra, Nam Bùi có lẽ đang ghen đây mà.

“Tôi…Tôi vẫn không nên chơi thì hơn……” Mạc Tử Quân cẩn trọng nhìn Nam Bùi, nói, “Tôi chỉ mới là thực tập sinh thôi……”

Nam Bùi còn chưa nói gì, Mạc Tử Quân đã bày ra dáng điệu sợ sệt rồi.

Cậu nhíu nhíu mày, lập tức bình tĩnh nói, “Cứ chơi đi, vừa hay xem thử thực lực của các cậu thế nào.”

Nói xong, Nam Bùi bảo quản lý Nguyễn tổ chức cho các tuyển thủ chính thức và các thực tập sinh cùng chơi một trận đấu tập.

Sở dĩ Nam Bùi làm vậy, đương nhiên là bởi cho rằng thực lực của Mạc Tử Quân rất mạnh, tuy bây giờ còn chưa thể trở thành thành viên chính thức, nhưng trong lúc huấn luyện vẫn có thể giúp chiến đội tìm ra được nhiều vấn đề cần khắc phục, đồng thời kích thích các tuyển thủ chính thức hăng hái luyện tập hơn nữa.

Như vậy thì hà cớ gì mà không làm?

Đoàn Hành thấy Nam Bùi đồng ý nhanh chóng dứt khoát như thế, nhất thời có chút khó chịu —- người này chẳng lẽ không hề ghen chút nào?

Hay là…… Nam Bùi đang thăm dò phản ứng của cậu ta?

Đáy mắt Đoàn Hành ánh lên cảm xúc khó nắm bắt.

Trận đấu tập bắt đầu, Mạc Tử Quân và Đoàn Hành được phân vào cùng một đội.

Nam Bùi đứng cạnh hai người quan sát, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Giống như mới đầu đã nói, Đoàn Hành lựa chọn chơi ADC (Attack Damage Carry – xạ thủ gánh team), còn Mạc Tử Quân thì chọn phụ trợ, hai người cùng chọn đường dưới.

Hai đội đều có tuyển thủ chính thức và thực tập sinh, thực lực không chênh nhau là mấy.

Mạc Tử Quân có hơi lo lắng mình sẽ kéo chân Đoàn Hành.

Nhưng mà, trong trận đấu tập này, Đoàn Hành biểu hiện vô cùng tích cực, không chỉ chủ động phối hợp với Mạc Tử Quân, mà còn mở MIC ôn hòa chỉ đạo cho y nữa.

Thiên phú của Mạc Tử Quân rất tốt, lại thêm y vốn có thế mạnh chơi phụ trợ, rất nhanh đã cùng với Đoàn Hành tạo lập được ưu thế riêng, ưu thế này như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, chưa bao lâu họ đã giành được thắng lợi.

Nam Bùi cảm thấy trận đấu này đã làm bại lộ rất nhiều vấn đề của tuyển thủ chính thức, cậu vừa nói chuyện với các huấn luyện viên, vừa chăm chăm chú ý vào màn hình.

Đoàn Hành tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn về phía Nam Bùi.

Nam Bùi biết lúc này mình nên tỏ vẻ ghen tuông. Vì thế, lúc Đoàn Hành nhìn qua, Nam Bùi liền mím mím môi, không dấu vết dời tầm mắt, nhưng chân mày khẽ nhíu vẫn làm bại lộ tâm tình của cậu.

Đoàn Hành nhìn ra được Nam Bùi không muốn nhìn mình và Mạc Tử Quân chơi game cùng nhau.

Nhìn bộ dạng ghen tuông của Nam Bùi, Đoàn Hành không khỏi nhảy nhót trong lòng, tâm tình bực bội mấy ngày nay cũng tốt lên nhiều.

Lúc này, Mạc Tử Quân cũng phát hiện sắc mặt Nam Bùi không quá tốt, vội vàng đứng bật dậy, “Tôi…tôi không nên chơi nữa……”

“Chơi chứ, sao lại không chơi?” Đoàn Hành cong môi, nói, “Cậu chơi phụ trợ rất tốt, dù đặt trong môi trường chuyên nghiệp cũng rất đáng chú ý đấy.”

Nhận được lời khen ngợi của Đoàn Hành, Mạc Tử Quân kinh ngạc vì được ưu ái, nhưng lại có chút sợ hãi nhìn Nam Bùi một cái, “Nhưng mà……như vậy có phải không được hay lắm không?”

Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, chỉ thấy đối phương cắn môi, ngón tay siết chặt, rõ ràng rất để ý. Cậu ta nói với Mạc Tử Quân, “Chẳng có gì không hay hết.”

Cậu ta thích nhìn Nam Bùi ghen, thích được thấy trên khuôn mặt văn nhã cấm dục kia hiện lên vẻ khao khát dành cho mình, thích được thấy ghen tuông, đố kị lấp đầy đáy mắt cậu.

Cậu ta ước gì Nam Bùi ngày nào cũng ghen, như vậy thì Nam Bùi mới biết quý trọng cậu ta, mới không còn đi nhặt cái vòng tay vớ vẩn kia nữa.

Nói tới đây, Đoàn Hành nâng mi mắt lên nhìn Nam Bùi, hỏi, “Bùi tổng, anh không có ý kiến gì chứ?”

Cậu ta hy vọng được nghe thấy mấy lời giận dỗi vì ghen tuông từ miệng cậu.

Nhưng mà, Nam Bùi lại nói, “Các cậu chăm chỉ luyện tập, tranh thủ thời gian khai phá thêm nhiều lối chơi mới nhé.”

Nam Bùi nghĩ tiếp tục huấn luyện như vậy rất tốt với các đội viên chính thức, tuyến sự nghiệp cũng sẽ nhờ thế mà tiến triển, nên đương nhiên cậu sẽ không ngăn cản rồi.

Mặt Đoàn Hành lập tức sa sầm xuống.

Nam Bùi rõ ràng đang ghen, vậy mà sao lại vẫn nín nhịn vì cái thứ gọi là ‘khai phá lối chơi mới’ kia chứ?

Ngón tay cậu ta không khỏi siết chặt.

“Được thôi.” Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói, “Vậy thì tiếp tục nào.”

Quãng thời gian huấn luyện sau đó, biểu hiện của Đoàn Hành càng tích cực hơn trước, thậm chí còn chủ động giúp Mạc Tử Quân tránh kỹ năng nữa.

Hồi đầu Nam Bùi chơi phụ trợ cho Đoàn Hành, cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy từ cậu ta đâu.

Mọi người đều có chút bất ngờ, nhất thời đều hơi hơi đồng tình với Nam Bùi.

Mạc Tử Quân cũng nhận ra, Đoàn Hành có lẽ rất ghét Nam Bùi, nên mới dùng cách này chọc tức cậu.

Y không khỏi cảm thấy Nam Bùi thật đáng thương.

Bỏ ra bao nhiêu tiền đầu tư cho câu lạc bộ, nhưng lại chẳng đổi lấy được chút xíu chân tình nào từ Đoàn Hành.

Dẫu sao, một tuyển thủ esport đầy hoài bão như Đoàn Hành, chắc chắn sẽ muốn ở bên người có thể kề vai sát cánh với mình trên sân đấu, chứ không phải một kẻ ngoài tiền ra chẳng còn gì khác như Nam Bùi rồi.

Cùng lúc đó, Mạc Tử Quân cũng bắt đầu lo lắng liệu mình có thể bị nhà đầu tư đuổi ra khỏi cửa không.

Thế nên, sau khi kết thúc trận đấu, Mạc Tử Quân chủ động tìm tới Nam Bùi, nói, “Ông chủ, tôi cũng không nhất định phải chơi cùng Đoàn Hành đâu, sau này tôi chơi cùng các thực tập sinh khác cũng được.”

Mọi người nhìn về phía Nam Bùi và Mạc Tử Quân, cảnh tượng trước mặt không khỏi khiến bọn họ nổi lên suy đoán, Nam Bùi đây là muốn làm khó dễ Mạc Tử Quân à? Một đám người nhất thời đều có chút lo lắng cho kết cục của Mạc Tử Quân.

Nam Bùi không ngờ Mạc Tử Quân lại chủ động tìm tới mình nói như vậy.

Đoàn Hành đang ngồi cách đó không xa, tuy không nhìn hai người, nhưng vẫn thời thời khắc khắc chú ý tới cuộc đối thoại của họ.

Nam Bùi đầu tiên là ngây ra một chốc, sau đó mới nói, “Chỉ là huấn luyện thôi mà, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.”

Mạc Tử Quân thở ra một hơi, “Tôi chỉ sợ anh tức giận thôi.”

Nam Bùi lắc lắc đầu, vờ như đang cố tình ra vẻ độ lượng, nén giận nói, “Tôi không giận.”

Đúng lúc này, Đoàn Hành đứng dậy, đi tới chỗ Nam Bùi và Mạc Tử Quân.

Giây tiếp theo, Đoàn Hành nhìn Mạc Tử Quân, nói, “Không sai, chỉ là huấn luyện thôi mà, cậu không cần nghĩ quá nhiều, vừa rồi cậu chơi rất tốt, lần sau nếu lại muốn chơi cùng tôi thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được.”

Mạc Tử Quân ngây người.

Đoàn Hành nói xong, nhìn về phía Nam Bùi, mong đợi được thấy thêm càng nhiều phản ứng trên mặt cậu.

Nam Bùi thấy Đoàn Hành làm tới tận nước này, cũng chỉ đành tiếp tục phối hợp diễn trò với cậu ta thôi, cậu mím mím môi, nói, “Tuy tôi thấy như vậy không hay lắm, nhưng nếu như đó là lựa chọn của Tiểu Đoàn……vậy thì tôi tôn trọng ý kiến của em.”

Đoàn Hành có thể nhìn ra được Nam Bùi đã bị đố kị che mờ lý trí rồi, giờ phút này chỉ đang cố duy trì lớp mặt nạ cuối cùng mà thôi.

Vừa nói dứt câu, Nam Bùi đã như không khống chế được ghen tị trong lòng, bỏ lại một câu “Tôi còn có việc, đi trước đây” rồi vội vội vàng vàng rời khỏi câu lạc bộ.

Đoàn Hành nhìn theo bóng dáng Nam Bùi, khóe môi không khống chế được cong lên.

Cậu ta lần đầu tiên biết được thì ra cảm giác nhìn người khác ghen lại tốt như thế.

Nam Bùi vừa rồi khỏi câu lạc bộ TKT đã chui tọt vào xe, mở bài ‘Ngày tháng tươi đẹp’ ra, ngâm nga theo điệu nhạc, tâm trạng tốt tới không thể tốt hơn được nữa.

“Ba thụ chính đều xuất hiện hết rồi.” Nam Bùi nói với hệ thống, “Cốt truyện đã trở về đúng quỹ đạo, ta chỉ cần sắp xếp tốt mấy công việc kế tiếp, để thanh sự nghiệp tiếp tục tiến triển là có thể tan ca sớm rồi.”

Hệ thống nói, “Không sai. Lúc trước vận khí của ba vị nam chính không đủ, sự nghiệp đình trệ, các thụ chính sẽ không bị mị lực trong sự nghiệp của họ thu hút. Bây giờ các thụ chính đều đã xuất hiện, cốt truyện có thể thuận lợi phát triển, cậu chỉ cần đợi cho tiến độ sự nghiệp của họ đạt tới khoảng 90% là có thể rút lui được rồi.”

Ý cười trên khóe môi Nam Bùi càng thêm rõ ràng.

Cậu nhẩm tính trong lòng, chắc chỉ vài ngày nữa thôi là có thể thoát được khỏi ba vị nam chính kia.

Bởi vì quá mức vui vẻ, tay lái của Nam Bùi có hơi không vững, loạng choạng một chút trên đường.

Đoàn Hành ra khỏi cửa câu lạc bộ, nhìn xe Nam Bùi chầm chậm đi xa.

Đột nhiên, chiếc xe kia chệch choạng một cái, như là tay người lái run lên vậy.

Đoàn Hành biết, là do Nam Bùi bị ngọn lửa đố kị che mờ hai mắt đây mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio