Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

chương 69: tống cảnh sâm nhận được một lọ nước hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam Bùi tới công ty Tống Cảnh Sâm tặng quà xong, lại ghé qua câu lạc bộ tìm quản lý Nguyễn, cuối cùng đến công ty giải trí tìm Trần Tự Hiểu.

Cậu biết quan hệ giữa ba vị nam chính chẳng hòa hợp chút nào, chỉ cần cố tình tặng nhầm quà, cốt truyện nhất định sẽ bị hư hại. Vì thế, cậu đã đưa nước hoa vốn định tặng Lục Bách Nhiễm cho Tống Cảnh Sâm, đưa cặp tài liệu định tặng Tống Cảnh Sâm cho Đoàn Hành, lại đưa tai nghe định tặng Đoàn Hành cho Lục Bách Nhiễm.

Làm xong hết tất thảy, hệ thống không khỏi kính phục trước sự to gan của Nam Bùi.

Đợi đến lúc ba vị nam chính bóc quà, phát hiện Nam Bùi không chỉ simp mỗi mình mình……

Nó cũng chẳng dám tưởng tượng đến cảnh tượng ấy nữa.

Tối hôm đó.

Tuyến sự nghiệp của ba vị nam chính giống như hệ thống nói, lần lượt đạt đến 100%.

Nếu như Nam Bùi không ra tay ngăn trở, cốt truyện còn lại của ba quyển tiểu thuyết sẽ thuận lợi tiến hành.

Trước đó, cậu vẫn luôn mong đợi được đến phần thưởng nhiệm vụ, bao gồm tiền thưởng một tỷ cùng cơ hội sống lại. Nhưng giờ phút này, nhìn hàng chữ ‘nhiệm vụ đã hoàn thành’ trên màn hình hệ thống, cậu lại cười không nổi.

Sau đó, hệ thống chuyển tiền thưởng thành dữ liệu của thế giới này, lưu trong một tấm thẻ, tấm thẻ từ hư không xuất hiện trước mắt Nam Bùi.

Nam Bùi nhận thẻ, trong lòng cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

“Bây giờ, ta còn một việc nữa phải làm……” Nam Bùi cụp mi mắt, nói, “Ta cần một người đóng giả làm người yêu của mình.”

Tuy hệ thống không rõ Nam Bùi định làm gì, nhưng nó biết cậu yêu cầu như vậy nhất định là có lý do. Vì thế, nó đưa ra ý kiến, “Hay là……cậu nhờ Hoắc Nghiêu giúp thử xem.”

Nam Bùi nghe vậy, hơi hơi ngẩn người, sau đó mở to hai mắt, “Hoắc Nghiêu? Mi chắc chắn anh ấy sẽ giúp ta hả?”

Hoắc Nghiêu là tổng tài cao không thể với đó, sao có thể đồng ý đóng giả làm người yêu của cậu được?

Hệ thống lại nói, “Hai người thuộc cùng một quyển tiểu thuyết mà, biết đâu anh ta lại đồng ý giúp đỡ thì sao?”

“Nhưng ta còn chưa biết quan hệ của ta với anh ấy trong truyện là gì.” Nam Bùi ngơ ngác nói, “Làm như vậy……liệu có ổn không?”

Nghĩ đến cảnh tượng Hoắc Nghiêu đóng giả làm bạn trai mình, tâm tình Nam Bùi không khỏi có chút phức tạp. Cậu vốn có hảo cảm với Hoắc Nghiêu sẵn rồi, bây giờ lại kêu cậu chủ động tới tìm anh đề nghị đóng giả người yêu, rất dễ cho người ta cảm giác động cơ không trong sáng.

Nhưng trước mắt, Hoắc Nghiêu quả thật là lựa chọn tốt nhất.

Nam Bùi chìm vào suy tư.

Mười phút sau, cậu mở máy tính lên, bắt đầu từng câu từng chữ soạn thảo bản nháp thỏa thuận yêu đương.

Sáng hôm sau.

Hôm nay là ngày nghỉ Tết Nguyên đán, Hoắc Nghiêu ở một mình trong phòng, trên tay cầm một quyển tạp chí tài chính, nhưng chưa đọc được mấy dòng, tâm tư đã bay tới tận đâu đâu rồi.

Bởi vì không cách nào tập trung được, Hoắc Nghiêu chỉ đành bất đắc dĩ khép tạp chí lại, thở ra một hơi.

Từ ngày Nam Bùi rời khỏi nhà họ Hoắc tới giờ, chưa từng quay lại lần nào.

Anh không dám hỏi đối phương liệu có còn quay lại không, bởi vì sợ nhận được đáp án không mong muốn.

Trạng thái chần chờ do dự này đã kéo dài rất nhiều ngày rồi.

Đến cả nhân viên trong tập đoàn Hoắc thị cũng nói, mấy hôm nay Hoắc Nghiêu như biến thành một người khác vậy.

Tuy trước kia Hoắc Nghiêu trông cũng chẳng khác nào một tòa núi băng di động, nhưng bây giờ, khí tức anh tỏa ra quanh người dường như còn lạnh hơn mấy phần.

Hoắc Nghiêu cất tạp chí đi, nhíu mày, đang định đứng dậy rời khỏi biệt thự, lái xe về nhà cũ một chuyến.

Tiếp tục ở trong căn biệt thự này, anh sẽ không kiềm được nhớ đến cậu thiếu niên bộ dạng mơ hồ trong mơ, sau đó nhớ đến Nam Bùi.

Đây cũng là lý do hồi đầu Hoắc Nghiêu không muốn sống trong căn biệt thự này chút nào.

Có điều, bởi vì anh có hảo cảm với cậu nhóc trong mơ, thế nên vẫn giữ lại căn biệt thự này, còn nghĩ có lẽ lúc nào đó, nó sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho mình.

Sự thật chứng minh căn biệt thự này quả thật mang đến niềm vui bất ngờ cho anh.

Có điều bây giờ niềm vui bất ngờ ấy cũng biến mất rồi.

Hoắc Nghiêu khoác lên người chiếc măng tô màu đen dày dặn, càng làm nổi bật vóc người cao ráo đẹp đẽ của anh.

Ngay lúc anh mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài, tầm mắt vừa vặn chạm phải bóng người đứng ngoài cửa.

Hoắc Nghiêu lập tức khựng lại tại chỗ. Sau đó, anh mở to hai mắt, trong mắt đều là không dám tin, “Bùi……Nam Bùi?”

Mấy ngày không gặp, Hoắc Nghiêu vốn muốn gọi một tiếng ‘Bùi Bùi’, nhưng lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Giữa hai người dường như nhiều thêm vài phần lạ lẫm, lại dường như chẳng thay đổi chút nào.

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười xinh đẹp, “Hoắc tổng, tôi tìm anh có việc.”

Hoắc Nghiêu ngơ ngẩn nhìn vào mắt Nam Bùi.

Mười phút sau.

“Cậu muốn tôi……đóng giả làm người yêu của cậu?!”

Hoắc Nghiêu cúi đầu đọc bản thỏa thuận Nam Bùi đưa cho mình, trong mắt đong đầy vẻ kinh ngạc.

Nam Bùi nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cậu có chút căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, “Hoắc tổng……Tôi đưa ra yêu cầu như vậy, liệu có mạo phạm đến anh không?” Nói xong, cậu lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoắc Nghiêu, sợ anh đột nhiên nổi giận.

Hoắc Nghiêu nuốt một ngụm nước miếng.

Anh có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Nhưng trên mấy tờ giấy anh đang cầm đây lại rõ ràng viết Nam Bùi muốn anh đóng giả làm bạn trai của cậu.

“Hoắc tổng, anh yên tâm, chỉ là đóng giả thôi.” Nam Bùi thấy Hoắc Nghiêu ngẩn người thì kiên nhẫn giải thích, “Tôi sẽ không mạo phạm anh trong lúc hành động……”

Còn chưa nói hết câu, đã bị Hoắc Nghiêu cắt ngang, “Được.” Anh đáp đến là gọn gàng dứt khoát, khiến Nam Bùi ngây ra hồi lâu.

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, khóe môi cong lên, chầm chậm nói, “Tôi đồng ý.”

Nam Bùi nghe vậy, không nhịn được bày ra biểu tình vui vẻ, “Thật hả? Vậy thì tốt quá rồi!”

Cậu không biết là, trong lòng Hoắc Nghiêu lúc này còn vui mừng hơn cả cậu.

Chỉ mới mấy phút trước thôi, Hoắc Nghiêu còn đang nghĩ khoảng thời gian này Nam Bùi chắc sẽ không quay lại đây đâu. Ai biết phong thủy luân chuyển, Nam Bùi thế mà lại chủ động tìm tới, còn muốn anh đóng giả làm người yêu của cậu nữa.

“Có điều tôi muốn biết mục đích cậu làm vậy là gì?” Hoắc Nghiêu nhìn về phía Nam Bùi, nghiêm túc hỏi.

Nam Bùi cụp mắt, trầm mặc giây lát, trả lời, “Tôi làm vậy quả thực là có mục đích…… Tôi muốn thoát khỏi một vài kẻ đáng ghét.”

Hoắc Nghiêu ngẩn người, trong lòng lờ mờ đoán được gì đó.

Có điều, nếu Nam Bùi đã nói như vậy, Hoắc Nghiêu cũng rất thích ý giúp cậu đạt được mục đích của mình.

“……Được.” Hoắc Nghiêu cầm bút, ký tên lên bản thỏa thuận, “Tôi sẽ phối hợp với cậu.”

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, có chút cảm động nói, “Hoắc tổng…… Anh tốt thật đấy.”

Ký xong, Hoắc Nghiêu đưa lại bản thỏa thuận cho Nam Bùi, đột nhiên nâng mắt, cong môi hỏi, “Vẫn còn gọi là Hoắc tổng à?”

Nam Bùi ngơ ra nhìn anh.

“Nếu cậu đã muốn tôi đóng giả làm bạn trai mình…” Hoắc Nghiêu vắt chéo chân, dùng giọng điệu vui vẻ trêu chọc, “Thì không phải nên đổi một cách xưng hô khác à?”

Nam Bùi, “……Anh Hoắc Nghiêu?”

“Không cần phiền phức như thế đâu.” Hoắc Nghiêu nhếch môi nói, “Gọi mình tên của tôi là được rồi —- đương nhiên nếu cậu muốn gọi ‘anh’ thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Nam Bùi có chút xấu hổ nói, “Thế tôi gọi anh là Hoắc Nghiêu nhé.”

“Uhm.” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, nhướn mày, chậm rãi nói, “Vậy khoảng thời gian tới đây, tôi chính là bạn trai của cậu.”

Chỉ là mấy chữ ngắn ngủi thôi, lại khiến trái tim Nam Bùi loạn nhịp, nửa ngày sau mới chậm chạp đáp một tiếng.

Rõ ràng yêu cầu là do cậu đưa ra, thế mà đến cuối cùng người xấu hổ lại là cậu.

*

Ký thỏa thuận xong, mấy ngày kế tiếp, Nam Bùi vẫn không chủ động tới tìm ba vị nam chính.

Nhưng ba người kia lại có chút đứng ngồi không yên rồi.

Tòa nhà tập đoàn Tống thị, văn phòng tổng giám đốc.

Tống Cảnh Sâm vừa kết thúc một cuộc họp, đang bực dọc ngồi trong văn phòng.

Hôm nay Nam Bùi vẫn chưa tới tìm hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Nam Bùi nhiều nhất là nhịn được ba ngày thôi, nhưng bây giờ đã sắp một tuần rồi đó.

Tống Cảnh Sâm nhíu mày nghĩ, Nam Bùi có khổ sở đi nữa, cũng không đến mức khổ sở lâu như vậy chứ?

Lẽ nào một tuần còn chưa đủ cho cậu ta điều chỉnh cảm xúc à?

Tống Cảnh Sâm không khỏi nhớ lại những hành động của mình trong bữa tiệc hôm ấy, tiềm thức đột nhiên cảm thấy việc mình làm đúng là có hơi quá đáng thật.

Nam Bùi theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, cũng từng giúp đỡ nhà họ Tống rất nhiều lần, có thể nói là không có công lao cũng có khổ lao.

Dưới tình huống ấy, Nam Bùi lại bị người mình yêu nhục nhã trước mặt bao người, tâm tình chắc hẳn phải đau đớn, xấu hổ lắm nhỉ?

Lúc này, Candy vừa vặn đi vào rót cà phê, Tống Cảnh Sâm liền hỏi, “Candy……cô nói xem, tôi làm như vậy với Nam Bùi có phải đã quá đáng rồi không?”

Tay Candy khẽ run lên, trong lòng nghĩ, đến giờ anh mới phát hiện à?

Cô cân nhắc tìm từ, nói, “Nam thiếu gia hẳn là buồn lắm.”

Từ sau hôm đưa quà cho cô tới giờ, Nam Bùi không xuất hiện thêm lần nào nữa, sợ là vẫn luôn đợi Tống Cảnh Sâm tỉnh ngộ.

“Tôi có cố ý đâu.” Tống Cảnh Sâm mím mím môi, giọng có chút chua nói, “Ai kêu cậu ta thân thiết với cái tên Lục Bách Nhiễm kia như vậy làm gì, tôi chỉ muốn lợi dụng Trần Vũ chọc cho cậu ta ghen thôi.”

Candy nhìn Tống Cảnh Sâm, chầm chậm hỏi, “Vậy ngài có định xin lỗi cậu ấy không?”

“Xin lỗi?” Tống Cảnh Sâm ngây người, không khỏi xoa mũi, có chút mất tự nhiên nói, “Ý của cô là, cậu ta đang đợi tôi xin lỗi ấy hả?”

Candy gật gật đầu, “Tôi nghĩ là vậy.”

“Chút chuyện nhỏ xíu thôi mà, có đến mức ấy không……”

Tống Cảnh Sâm khẽ lẩm bẩm vài câu, theo hắn thấy, chuyện xảy ra ở bữa tiệc chẳng có gì là to tát hết, sức chịu đựng tâm lý của Nam Bùi cũng kém quá rồi đấy.

“Có điều, Nam Bùi thích tôi như vậy…” Tống Cảnh Sâm nghĩ nghĩ, nhướn mày nói, “Chắc giờ đang đau lòng lắm nhỉ? Muốn tôi tới tìm cậu ta nói dăm ba câu nhẹ nhàng cũng không phải không được.”

Candy thấy thái độ của Tống Cảnh Sâm buông lỏng, nhân tiện rèn sắt khi còn nóng nói, “Thật ra, mấy hôm trước Nam thiếu gia có tới công ty tìm tôi một lần.”

Tống Cảnh Sâm thoáng ngây người, vội vàng hỏi, “Tìm cô làm gì? Sao cậu ta không tới tìm tôi?”

“Lúc ấy Nam thiếu gia hai mắt đỏ bừng, nói mình đau khổ tới mức nào.” Candy chầm chậm nói, “Cậu ấy vẫn luôn đợi anh chủ động tới tìm mình.”

Nghe đến đây, tim Tống Cảnh Sâm đột nhiên nhói lên một cái. Hắn nhớ đến bộ dạng đau khổ buồn bã của Nam Bùi trong bữa tiệc hôm ấy, khi đó vành mắt cậu cũng đỏ bừng. Chỉ có điều Tống Cảnh Sâm đã giận đến mụ mị đầu óc, quyết định gây nhau với cậu.

Bây giờ nhớ lại……

Tống Cảnh Sâm thế mà lại cảm thấy có chút đau lòng.

“……Cậu ta không tới gặp thẳng tôi được à?!” Tống Cảnh Sâm nhịn không được nhíu mày, có chút bực bội nói, “Đã tới tận công ty rồi, đi thêm vài bước tới văn phòng khó tới vậy sao?”

Candy có chút không đành lòng nói, “Thật ra, Nam thiếu gia vẫn còn rất yêu ngài, lúc tới đây cậu ấy còn mang theo cả quà giáng sinh chưa tặng được cho ngài nữa.”

Tống Cảnh Sâm nghe vậy, thoáng ngây người, lập tức đứng bật dậy, sốt ruột hỏi, “Cậu ta đưa quà cho cô hả?”

Mấy hôm nay, Tống Cảnh Sâm còn đang sầu não, hối hận vì không nhận món quà kia. Dẫu sao đó cũng là quà giáng sinh Nam Bùi dày công chuẩn bị cho mình, lại bởi vì cơn giận của mình, mà để Nam Bùi mang đi mất.

Candy gật gật đầu, “Cậu ấy nói, đợi đến lúc ngài muốn tới tìm cậu ấy, mới đưa quà cho ngài.”

Tống Cảnh Sâm vội vàng nói, “Mau, lấy món quà ấy ra đây.”

Candy nghe thế, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng về phòng thư ký lục tìm hộp quà Nam Bùi đưa lúc trước, ba bước biến thành hai quay lại văn phòng tổng giám đốc, sau đó đưa hộp quà cho Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm nhận ra hộp quà này.

Hôm ấy Nam Bùi đã định đưa cho hắn, nhưng vì muốn chọc tức Nam Bùi nên hắn đã cố tình lờ cậu đi, còn chọn nhận quà của Trần Vũ nữa.

Cũng may Nam Bùi đủ yêu hắn, không vứt món quà này đi.

Khóe môi Tống Cảnh Sâm không khỏi cong lên. Sau đó, hắn gấp không chờ được xé lớp giấy gói, mở hộp quà ra.

Đập vào mắt hắn, là một bình nước hoa màu nhạt……

Cùng một bức thư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio