Editor: Hạ Vũ (Lệ Huyết Cung)
Lâm Viễn Nhạc kỳ thật có chút sợ hãi, buổi tối hôm qua tuy hắn đúng là không nhớ gì cả, nhưng lúc tỉnh lại quả thật khó chịu rất lâu, bây giờ đi đường cũng vẫn khó khó chịu chịu.
Lúc này tỉnh lại thấy mình cùng Nghiêm Uyên nằm cùng một chỗ, Lâm Viễn Nhạc căng thẳng không nổi.
Tối nay vẫn có thể…. gặp lại chuyện ấy sao? Tuy hắn vẫn còn rất khó chịu nhưng người ta là lão đại a a a, Lâm Viễn Nhạc vùi người trong chăn nghe tiếng nước trong phòng tắm, căng thẳng đến mức run rẩy.
Nghiêm Uyên từ phòng tắm đi ra liền phát hiện người đang quấn chăn vẻ mặt bi thảm vắt ngang trên giường, lập tức buồn cười, đi qua nhéo má Lâm Viễn Nhạc một chút
“Đây là biểu cảm gì thế?”
Tim Lâm Viễn Nhạc đập thình thịch, đây đây đây là đoạn bắt đầu tán tỉnh sao?
“Nghiêm tổng, tôi... tôi vẫn hơi khó chịu.”
Cố gắng nói giọng vừa êm ái vừa đáng thương.
Nghiêm Uyên nhíu mày, cũng kéo chăn ra chui vào.
Nghiêm Uyên không mặc đồ ngủ, Lâm Viễn Nhạc cảm nhận được hơi nước cùng nhiệt độ trên thân người bên cạnh, trong nháy mắt liền xấu hổ đến mức muốn nổ tung.
“Khó chịu? Để tôi xoa cho cậu.”
Sau đó Lâm Viễn Nhạc đã bị một người ôm chặt vào lòng
Một tay đang ôm phía sau xoa bóp eo cho hắn
!!!!!!!! Đầu óc Lâm Viễn Nhạc lập tức trống rỗng, chuyện này…. chuyện này nên làm sao đây, bởi vì thật sự có chút thoải mái, hơn nữa… hơn nữa mặt hắn gần như đã vùi trong g ngực Nghiêm tổng a a
Nghiêm Uyên phát hiện người trong ngực vô cùng cứng ngắc
Cười cười hôn một chút lên tai Lâm Viễn Nhạc
Lâm Viễn Nhạc bị trêu chọc nhanh chóng đánh mất ý thức
Cảm giác cả mặt lẫn tai đều bị phỏng
Phần eo được xoa bóp cũng mỏi nhừ, tê dại đến nỗi khiến hắn muốn kêu ra tiếng
Nhưng Lâm Viễn Nhạc không ngờ hắn thật sự kêu ra tiếng
Đại khái là Nghiêm Uyên đã vân vê đến nơi mẫn, cảm nào đó
Lâm Viễn Nhạc lại mờ mịt
Trầm thấp kêu lên một tiếng rên rỉ, ngâm nga
Lâm Viễn Nhạc kêu xong lập tức hận không thể bổ cái giường ra rồi đem mình vùi vào
Hơn nữa hắn cảm thấy bàn tay trên lưng bất động
Ngẩng đầu lại phát hiện Nghiêm Uyên đang nhìn mình
Lâm Viễn Nhạc tuy rằng rất ngốc nghếch
Nhưng mà hiện tại ý tứ trong ánh mắt Nghiêm tổng
Nhất định là muốn thượng hắn
Lâm Viễn Nhạc muốn xoay lưng qua
Nhưng đột nhiên bị ôm sát
“Đây chính là em đang mời gọi tôi.”
Nghiêm Uyên nhìn ngắm gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt kinh hoảng luống cuống của người trong ngực, thầm nghĩ ai có thể nhịn được ai, y, con mẹ nó chịu đựng đi thôi.
Lâm Viễn Nhạc còn chưa kịp phản ứng với ý tứ trong những lời này thì đã bị hôn
Đây là lần đầu Lâm Viễn Nhạc hôn môi
Có lẽ tối hôm qua cũng có nhưng hắn không nhớ rõ
Nghiêm Uyên không lướt qua mà dừng lại, nhưng cũng không tiến thêm bước nào, dù sao thân thể người ta vẫn chưa thoải mái.
Lâm Viễn Nhạc bị hôn sớm đã hít thở không thông, sau khi được buông ra trực tiếp vùi mình vào trong chăn không ra ngoài.
Nghiêm Uyên ở sau lưng cười đập hắn
“Thẹn thùng vậy cơ à? Vậy chuyện kia sau này phải làm sao?”
Lâm Viễn Nhạc vặn vẹo uốn éo không nói lời nào
Nhưng vừa bị một đôi tay ôm vào trong lòng
“Được rồi, không trêu em nữa, ngủ đi.”
Lâm Viễn Nhạc xấu hổ và giận dữ đến mức muốn quay đầu lại tặng cho người ta một quyền, nhưng lại sợ mình lại bị ôm lấy.
Hắn vốn cho rằng đêm nay mình sẽ ngủ không ngon
Kết quả nghe nhịp tim Nghiêm Uyên đập một hồi thì bắt đầu mơ màng
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy có người ghé vào lỗ tai gọi hắn là đồ ngốc, Lâm Viễn Nhạc thầm thì “Anh mới là đồ ngốc.”
Nghiêm Uyên cười hôn cái người không biết đang lầm bầm cái gì kia một chút
“Ngốc thư thế chung quy ngoài tôi ra cũng không ai muốn.”
Ngày hôm sau Nghiêm tổng đưa Lâm Viễn Nhạc đi làm
Tiện đường còn mua điểm tâm lấy lòng
Bởi vì sáng sớm Lâm Viễn Nhạc lầm bầm kêu không muốn dậy
Nghiêm tổng đến cùng cũng không có nhẫn tâm đem người kéo lên
Chỉ có thể ở trên đường giải quyết xong điểm tâm.
Lâm Viễn Nhạc ngồi ở vị trí cạnh ghế lái ôm điểm tâm vẻ mặt hạnh phúc
Là cháo mà hắn thích nhất, vì quá mắc nên trước kia không thể ăn thường xuyên
Nghiêm tổng thật tốt, thế nhưng trong lòng lại vô ý thức bán đi một manh (moe)
Đến công ty Nghiêm Uyên cũng không quản hắn nữa
Bởi vì công việc thực sự rất nhiều
Lâm Viễn Nhạc liền trộm chuồn đi ngồi xổm ở vườn hoa
Gọi điện thoại cho người liên lạc
“Sao vậy, tìm được chứng cớ rồi à?” Người liên lạc rất nóng vội.
Lâm Viễn Nhạc “Không có.”
Người liên lạc “Vậy cậu gọi điện đến làm cái gì! Không sợ bại lộ à?”
Lâm Viễn Nhạc “Không có cách nào, bây giờ Nghiêm tổng ngày nào cũng ở cùng tôi.” Tôi muốn ăn vụng một cái bánh ngọt cũng không dễ dàng chứ đừng nói tới việc lấy trộm?
?? Biết ngay mà!
Người liên lạc “…….” Tôi không phải là quá thanh tú nên bị đem ân ái đó chứ??!
Lâm Viễn Nhạc “Đúng rồi, tôi muốn hỏi chuyện này.” Lâm Viễn Nhạc cầm lấy nhánh cây trên mặt đất vẽ vẽ vòng tròn.
Người liên lạc “Nói đi…..”
Lâm Viễn Nhạc “Có phải có người muốn phối hợp với chúng ta để đối phó Nghiêm Uyên không?”
Người liên lạc trầm mặc một hồi mới nói “Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như tổ trưởng đã từng đề cập qua.”
Lâm Viễn Nhạc cố gắng giả bộ không sợ hãi “A… Tổ trưởng bên kia, khụ, thái độ của ông ấy như thế nào?”
Lâm Viễn Nhạc biết rõ nếu như tổ trưởng gật đầu, bước tiếp theo sự tình sẽ trở nên rất phức tạp.
Bởi vì cảnh sát sẽ không hoàn toàn tin tưởng tư liệu đối phương cung cấp, vì vậy nhiệm vụ của hắn sẽ trở nên càng thêm cấp bách, hắn sẽ phải lập tức đối lập với Nghiêm Uyên, Lâm Viễn Nhạc tận đáy lòng không hề muốn như vậy, vì hắn biết rõ những người này đều không phải người xấu, mặc dù có chút ít xấu xa.
Bên kia thở dài một hơi mới nói “Viễn Nhạc, cậu, cậu có phải đã thật sự động tâm rồi không?”
Đây mới là chuyện người liên lạc luôn luôn lo lắng, Lâm Viễn Nhạc quá đơn thuần, nhưng chính vì vậy hắn mới là ứng cử viên nằm vùng tốt nhất. Hắn đơn thuần đến mức có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận cảnh sát, nhanh chóng thích nghi với bất cứ hoàn cảnh nào.
Nhưng vết thương trí mệnh duy nhất chính là, hắn cũng dễ dàng sa vào một loại cảm giác, bất kể là tình bạn hay tình yêu, hơn nữa chỉ cần Nghiêm Uyên muốn, Lâm Viễn Nhạc muốn không rơi vào cũng là chuyện không thể.
Chỉ là bầy giờ, chuyện bọn họ luôn luôn lo lắng, có khả năng sắp xảy ra.
Lâm Viễn Nhạc nghe vậy dừng một chút, mới cười nói “Nói gì vậy, tôi, tôi biết phải làm gì mà, nhưng mà, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy Nghiêm tổng bọn họ không phải người xấu. Trong công ty cũng rất bình thường.”
Hắn biết rõ việc cùng Nghiêm tổng chính là, chính là anh tình tôi nguyện nhất thời vui đùa một chút, đợi đến lúc Nghiêm tổng chán, đợi đến lúc hắn tìm được thứ hắn muốn, bọn hắn sẽ kết thúc.
“Tốt hay xấu đều không phải chuyện chúng ta có thể quyết định. Tóm lại, cậu cố gắng gạt ra khỏi đầu đi, đừng quên, cậu là cảnh sát, đây không phải ước mơ từ nhỏ của cậu sao?”
Nói không sai, Lâm Viễn Nhạc từ nhỏ đã mong được trở thành cảnh sát, còn về phần tại sao thì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ là dựa theo ký ức còn đọng lại, hắn biết, hắn muốn làm cảnh sát.
Lâm Viễn Nhạc ném nhánh cây trong tay đi, nói “Ừ, tôi không quên đâu, tôi biết rồi, cho tôi thêm vài ngày nữa đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Viễn Nhạc đứng đấy ngẩn ngơ một hồi rồi mới chậm rãi trở về. Trong chốc lát hắn thường hay cảm thấy, nếu hắn thật sự là một nhân viên của công ty này, không phải là cảnh sát nằm vùng gì đó thì thật tốt biết bao.
Hắn biết rõ những người này đều là người tốt, nhưng phía cảnh sát sẽ không tin, nhiệm vụ của hắn cũng sẽ không vì hắn biết rõ mà chấm dứt. Về phần quan hệ giữa hắn và Nghiêm Uyên, không biết Nghiêm tổng khi biết sự thật sẽ thế nào, có lẽ, sẽ rất thất vọng.
Lâm Viễn Nhạc vào thang máy trở về, trong thang máy tỉnh táo lại đôi chút, vẫn là, vẫn là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, miễn cho thời gian càng dài sự tình càng khó khống chế.
Lâm Viễn Nhạc đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, hắn quyết định, trực tiếp động tay với máy vi tính của Nghiêm Uyên. Làm công tác tư tưởng trong thang máy một hồi, Lâm Viễn Nhạc trở về văn phòng.
“Sao đi lâu vậy?” Nghiêm tổng vẫn đang xử lý văn kiện, cũng không ngẩng đầu.
Lâm Viễn Nhạc cười đáp “Bới đất ở vườn hoa dưới lầu, nhìn nhiều màu xanh rất tốt cho đôi mắt!”
Nghiêm tổng ngẩng đầu lên
“Trong vườn hoa quý nhất là một gốc hoa Lưỡng Vạn Ngũ.” (đoạn này ta không chắc lắm)
?!!!!!!!!
“Có lẽ, không đến nỗi, ngắt hoa nhỉ?”
Nghiêm tổng cười khẽ
“Có ngắt cũng không sao, tôi bảo kê em.”
Mụ, mụ mại phê, lời anh nói tôi một chút cũng không động lòng! Một chút cũng không!
Tôi còn phải trộm tài liệu của anh, bán bí mật của anh đấy.
Lâm Viễn Nhạc nhớ tới chuyện này lại có chút mất mát.
“Tới đây.” Nghiêm tổng đang ngồi ở bàn làm việc phía sau vẫy tay với Lâm Viễn Nhạc.
Lâm Viễn Nhạc do dự một hồi nhưng vẫn đi tới
Tên đại biến thái nhà anh, tuy tôi muốn trộm bí mật của anh nhưng nếu anh muốn ngay trong phòng làm việc tuyên giữa ban ngày ban mặt thì tôi tuyệt đối không đồng ý!
Lâm Viễn Nhạc đứng bên cạnh Nghiêm Uyên, cúi đầu không dám nhìn người, dường như có chút căng thẳng, nhưng lại có vẻ rất biết điều.
Nghiêm Uyên kéo người qua đặt lên đùi mình
“Làm, làm gì vậy?” Lâm Viễn Nhạc giẫy người một cái liền bị ấn xuống.
“Sao lại suy sụp như vậy, trách tôi sáng sớm lạnh nhạt với em à?” Nghiêm Uyên xoa xoa mặt tiểu hài tử, ôn nhu hỏi.
Lâm Viễn Nhạc lập tức xấu hổ “Không, không phải, tôi không có suy sụp. Chỉ là tôi cảm thấy hơi nhàm chán.”
Nghiêm Uyên kéo cằm Lâm Viễn Nhạc, bắt người ta nhìn mình.
“Có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp em, biết chưa?”
Chuyện tôi muốn trộm tài liệu của anh cũng nói được ư?
Lòng Lâm Viễn Nhạc lại bắt đầu rối bời, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng
“Nếu cảnh sát thật sự cài tay trong vào thì sao?”
Nghiêm Uyên sững sờ một lúc mới phản ứng với ý tứ của hắn
Trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng
Tiểu hài tử hẳn là luôn luôn rối bời nhỉ?
“Có nhớ tôi đã nói với em tôi là cô nhi không, không phải chỉ là đùa giỡn trêu chọc em đâu.”
Lâm Viễn Nhạc cả kinh, Nghiêm Uyên vậy mà thật sự…. Hắn cứ tưởng đó không phải sự thật.
“Cha mẹ tôi đã chết trong một lần tranh chấp bang phái, lão gia tử rất thương tâm, từ đó về sau bắt đầu tẩy trắng Nghiêm gia, đến đời tôi thì đã gần như xong xuôi, nhưng chắc chắn không thể hoàn toàn không còn màu đen, chẳng qua chỉ là gây sự một chút để phòng thủ, bình thường cũng không làm chuyện thương thiên hại lý.”
Đương nhiên còn nhận một ít chuyện kín nhưng không quá phận, có điều cái này không thể nói.