Sau một khoảng thời gian suy sụp, tâm trạng con người khó mà có thể tốt lên ngay được. Thạch Thanh Lâm biết mấy ngày qua đối với Đồ Nam chẳng hề dễ dàng, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng lại được, nên anh đã rất kiềm chế rồi, bằng không màn “dạy dỗ” này đã chẳng nhẹ nhàng như thế.
Muốn ôm cô nhiều thêm một chút nữa, nhưng quả thật là đã quá muộn rồi, anh buông cô ra, nhìn xuống chân cô, một đôi dép lê mới tinh, trên mặt có một lớp bông trắng muốt, là do anh đã chuẩn bị cho cô từ trước, mua rồi lại để ở đây đợi cô đến, cuối cùng cũng đợi được rồi.
Không nói thêm gì nhiều, anh dắt tay cô đi vào phòng, kéo cô ngồi xuống giường, kê cao gối lên, tự dựa vào rồi bảo: “Nằm với anh một lúc.”, thật ra là muốn để cô nghỉ ngơi, trông cô như đã kiệt sức rồi.
Đồ Nam chỉ muốn gặp anh, gặp được rồi thì lòng cũng ổn định lại. Cô cởi giày, nằm xuống cạnh anh rồi hỏi: “Mấy hôm nay, hôm nào anh cũng bận việc đến tận giờ này à?”, lúc đến có nhìn thấy cà phê anh pha còn thừa, cô nghi ngờ liệu có phải dạo gần đây anh toàn dựa vào cà phê để chống đỡ hay không.
“Đâu có, chỉ hôm nay mới bận thế này thôi, vừa hay bị em bắt gặp.”, Thạch Thanh Lâm tránh đi, kể cho cô nghe tình hình công ty dạo gần đây. Phiên bản mới sắp được phát hành, bộ phận nào cũng đang bước vào giai đoạn then chốt, anh nói, qua giai đoạn này là ổn rồi.
Nói xong, anh vuốt tóc cô, chuyển chủ đề, “Kể cho anh chuyện ở bệnh viện đi.”
Đồ Nam thuật lại quá trình phẫu thuật cho anh, kể cả những lời bố nói với cô trước khi làm phẫu thuật, cô cũng kể cho anh nghe.
Thạch Thanh Lâm chăm chú lắng nghe, như thể đang bù đắp lại mấy ngày xa cách.
“Buông bỏ được rồi?”, anh hỏi.
“Ừm.”, cô vùi mặt vào hõm vai anh, ngón tay miết lên nếp gấp trên áo anh, “Qua cả rồi.”
Thạch Thanh Lâm tin cô, cũng ngưỡng mộ vì cô có thể buông bỏ được, sau cùng chỉ còn lại sự đau lòng, lúc ấy đáng ra anh nên ở bên cạnh cô.
Cô còn nói thêm vài lời nữa, càng nói càng nhỏ tiếng, anh ôm cô lại gần hơn để nghe cho rõ, nhưng sau lại phát hiện ra chỉ còn những lời ậm ờ mơ hồ.
Dần dần, bàn tay miết trên áo anh dừng lại, anh cúi đầu nhìn mới biết cô ngủ thiếp đi rồi, có thể thấy là thật sự quá mệt mỏi.
Anh khẽ cười, nằm thêm một lúc rồi chống người ngồi dậy, nhẹ chân bước ra khỏi phòng, đi tắm, thay quần áo, sau đó lại quay về, nằm xuống cạnh cô.
Cô ngủ không sâu, chốc chốc lại cựa mình. Anh bật đèn, vỗ vỗ sau lưng cô, mới tạm coi như ngủ yên giấc.
Trong lòng thầm cảm thấy bất ngờ, cô vào khoảng thời gian này lại yếu đuối hệt như một đứa trẻ.
***
Bản thân Thạch Thanh Lâm cũng mệt, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Tỉnh dậy đột ngột, vừa mở mắt đã phát hiện ra vẫn còn rất sớm, sắc trời bên ngoài cửa sổ hẵng còn nhá nhem, có lẽ mới chỉ ngủ được chừng hai ba tiếng.
Đưa tay sờ sang bên cạnh, không có ai, dường như có cảm giác, anh ngoảnh đầu nhìn ra, quả nhiên Đồ Nam đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ ở đuôi giường, giữa khoảng không mờ tối, cơ thể cô hiện ra như một đường cắt gầy gò thẫm màu.
Anh bật đèn đầu giường lên, ánh sáng trắng thắp sáng cả căn phòng. Cô ngoảnh mặt sang, ánh đèn rọi từ mái tóc đến gương mặt cô, nhàn nhạt, dìu dịu, như phủ lên cô một quầng hơi nước bàng bạc.
“Em đánh thức anh à?”, cô hé miệng hỏi.
“Không sao.”, Thạch Thanh Lâm xuống giường, bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lại phát hiện ra cô dậy để đi tắm, trên người chỉ mặc một chiếc áo dệt kim mỏng, mùi thơm thanh mát tỏa ra từ cơ thể, thoang thoảng vị bạc hà, rất giống mùi hương trên người anh, “Không ngủ được à?”
Đồ Nam lắc đầu, thấp giọng nói: “Chỉ ngồi một lát thôi, cảm giác như một giấc mơ vậy.”
Có lẽ do đã đi ngủ, dù chẳng ngủ được lâu, nhưng khi tỉnh lại luôn có cảm giác mọi thứ diễn ra trước đó đều không chân thực. Vừa rồi cô ngồi đây hồi tưởng lại xem mình đã đến đây như thế nào, rồi đợi anh ra sao, ngay cả việc bố cô đổ bệnh phải nhập viện dường như cũng chẳng phân biệt được thực mơ.
Anh kéo bàn tay cô lại, áp lên má mình, “Vậy em nhìn xem anh có phải thật không?”
Cô xoa xoa vài cái rồi bảo, “Thật.”
Thạch Thanh Lâm khẽ cười, chỉ một chút thôi. Anh cũng từng trải qua biến cố cuộc đời, bất kể ra sao, bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, chẳng ai có thể khiến cho lòng mình không chút dao động được cả, anh đoán được lúc này cô đang có cảm giác gì.
Anh đè lên bàn tay đó của cô, áp chặt vào má mình, “Đồ Nam, đừng nghĩ ngợi gì nữa hết, em chỉ cần nhớ, bất kể có bao nhiêu người rời xa em, nhưng anh thì không.”
Đồ Nam im lặng mất vài giây, trong tai, trong đầu, tất cả đều chỉ có câu nói này của anh, chẳng còn chút phòng tuyến nào với anh, thoáng chốc như bị tấn công vào nơi sâu nhất, yếu đuối nhất trong lòng.
Cô từng có một suy nghĩ, một suy nghĩ về trường hợp tồi tệ nhất, có lẽ sau cùng bên cạnh chỉ còn mỗi mình anh. Nhưng được nghe chính anh nói ra thì lại khác, hốc mắt cay xè, sống mũi ê ẩm, nhưng cô vẫn cố kìm nén.
Tại sao người đàn ông này lại luôn biết cô đang nghĩ gì, vào lúc cô cần nhất, chỉ dùng hai ba câu nói đã có thể khiến cô an lòng. Cứ thế này, cho dù anh muốn rời đi, cô cũng chẳng nỡ buông tay.
Bàn tay đang áp trên má anh nhẹ nhàng vuốt xuống, tới lồ ng ngực anh, cô dựa sát lại, hai cánh tay giang ra quàng lên vai anh, ôm ghì lấy cổ anh.
Ánh đèn hắt lên gương mặt anh, nửa sáng, nửa tối, cô chủ động chạm lên môi anh, giọng nói thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, “Thạch Thanh, anh có muốn…”
Đây là một sự ám hiệu vô cùng to gan. Vào tầm rạng sáng như thế này, trong căn phòng như thế này, và cả một cô gái như thế này. Thạch Thanh Lâm nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của cô, hai tay nắm lấy eo cô, anh hé miệng, giọng nói loáng thoáng đôi chút khàn khàn: “Em cũng biết, chuyện này không phải là để giải tỏa áp lực mà.”
Đồ Nam được anh kéo đứng dậy, đi đến bên giường, rồi nằm xuống.
Anh cũng nằm xuống theo, giọng nói càng khàn hơn, “Ngủ đi.”
Cô hơi bối rối, một lát sau mới bảo: “Không phải là vì em muốn giải tỏa áp lực.”
“Hả?”, anh nghe thấy rồi.
Là vì trân trọng anh. Nhưng không nói ra miệng được. Cô giở mình, quay lưng về phía anh.
Thạch Thanh Lâm liền chồm sang, cơ thể nóng rực áp sát vào lưng cô, anh ghé môi vào tai cô, thì thầm một câu.
Anh không chuẩn bị đồ.
Lần trước lúc cô bảo sẽ tới, anh bận rộn đủ thứ việc rồi vội vàng chạy về, trong lúc đợi cô cũng có nghĩ đến chuyện này, nhưng sau lại đi tìm cô suốt cả đêm nên cũng chẳng còn đầu óc nào mà quan tâm tới nữa. Khoảng thời gian này lại xảy ra quá nhiều chuyện, anh cũng quên bẵng đi. Nói cái gì mà giải tỏa áp lực, chẳng qua là để cô đỡ ngại mà thôi, kết quả là lại sợ cô hiểu lầm, nên phải vội giải thích.
Đồ Nam không đáp, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Anh lại thủ thỉ bên tai cô, giọng nói vừa trầm vừa thấp, hun nóng vành tai cô.
Em tưởng anh không muốn à?
Đồ Nam khẽ cựa quậy, chợt cả người cứng ngắc, bởi cô có thể cảm nhận được sự thay đổi s1nh lý từ người đàn ông đang áp sát sau lưng mình, lúc này mới biết là anh nói thật.
Đột nhiên hơi hối hận vì đã hỏi anh như vậy.
Như thế này, chắc là khó chịu lắm…
Dường như Thạch Thanh Lâm có thể đoán được suy nghĩ của cô, anh bật cười thành tiếng, vuốt vuốt tóc cô rồi ngồi dậy, xuống giường.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, có lẽ là vào phòng tắm, tiếng nước vọng cả ra ngoài.
Không lâu sau, anh đã quay trở lại, nằm xuống phía sau cô, cả người mang theo hơi lạnh, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Đồ Nam đưa tay lên đè khóe môi, vô thức cắn khẽ một cái, không biết nên nói gì.
Tay Thạch Thanh Lâm vòng qua eo cô, kéo cô lại sát người mình, rồi lại gần thêm nữa, anh cười bên tai cô, “Áy náy à?”, lòng bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt trên eo cô, “Thế thì sau này phải đền bù cho anh đấy.”
Giờ Đồ Nam mới thật sự bối rối, giây trước còn là chính nhân quân tử, giây sau đã hóa lưu manh rồi, cô khẽ đá một cái vào bụng chân anh.
Trước kia cô chưa từng làm ra mấy hành động chân tay mờ ám này, chỉ sau khi yêu anh mới vậy, bộ dạng chìm đắm trong tình yêu như thế, muốn che giấu cũng không thể che giấu nổi.
***
Hai người lại đánh một giấc ngủ bù.
Đồ Nam bị ánh mặt trời chói mắt rọi cho tỉnh, mà Thạch Thanh Lâm thì đã dậy rồi, không còn ở bên cạnh cô nữa.
Cô nhớ lại cảnh tượng lúc nửa đêm, đưa tay lên xoa má, cũng may anh không ở đây nữa, bằng không quá là mất mặt.
Cô xuống giường, ra khỏi phòng.
Vốn tưởng Thạch Thanh Lâm đã đi làm rồi, không ngờ vừa mở cửa đã trông thấy anh.
Anh đang uống nước trong phòng bếp, trên người không mặc âu phục, cũng không mặc sơ mi, mà là một chiếc áo phông chui đầu, bên ngoài là chiếc áo khoác bomber màu xanh bộ đội, rất thoải mái, không giống với trạng thái lúc làm việc.
“Dậy rồi hả?”, anh đặt cốc xuống, “Vừa khéo, anh đi cùng em đến bệnh viện.”
Đồ Nam hỏi: “Anh không phải đi làm à?”
“Không vội, có thời gian mà.”, anh đi ra cửa, cởi đ ồng hồ đặt lên mặt tủ đồ, lại điều chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, rồi cất vào túi quần.
Mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi là vì cái gì, chẳng phải là vì để có thời gian đi cùng cô hay sao, dù gì thì riêng trong hôm nay sẽ không động vào bất cứ công việc nào hết.
Đồ Nam lập tức đi vào phòng tắm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, vừa mặc áo khoác vừa đi ra, rồi cùng anh rời khỏi nhà.
Lúc xuống lầu, anh muốn dắt tay cô, vừa duỗi tay ra liền khẽ cười một tiếng, bất chợt cô lại nhớ đến chuyện đêm qua, bèn ngẩng phắt lên nhìn anh.
Cũng may anh chỉ dắt tay chứ không nói gì cả.
Ngủ dậy quá muộn, đã sắp trưa rồi, đến gần bệnh viện, cả hai tranh thủ ăn cơm rồi vội vàng đi tới phòng bệnh.
Đồ Canh Sơn đã được chuyển về phòng bệnh thường, đúng lúc có thể vào thăm hỏi, có điều là vẫn chưa tỉnh, cũng chỉ có thể tới nhìn.
Từ phòng bệnh đi ra, vừa hay chạm mặt Phương Tuyết Mai và Phương Nguyễn cũng mới tới.
Phương Tuyết Mai trông đã nhẹ nhõm hơn nhiều, trên mặt cũng đã thấy có nụ cười, trước khi vào phòng bệnh còn nói với Thạch Thanh Lâm mấy câu.
Thạch Thanh Lâm nói với bà, anh đã sắp xếp hai điều dưỡng, có lẽ chừng một tiếng nữa sẽ đến, chủ yếu là để bà và Đồ Nam không phải mệt nhọc.
Nói xong, anh lại bảo Đồ Nam: “Anh sang chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình xem thế nào.”
Đồ Nam gật đầu, nhìn anh rời đi.
Anh đi rồi, Phương Tuyết Mai không kiềm chế được mà phải cảm thán, bà vẫn luôn thấy mình được xem như thân thiết với nhà họ Đồ, nhưng hôm nay nghe anh nói vậy, lại có cảm giác anh mới giống người nhà. “Tiểu Nam à, dì đã nói là cậu này đáng tin rồi mà, cháu xem đi.”
Phương Nguyễn phụ họa: “Đáng tin quá ấy chứ, chỉ riêng chuyện anh ấy bỏ ra cả đống tiền thôi là đủ uy tín rồi.”, anh chàng giơ ngón cái lên, “Đúng là bạn gái có khác, anh Thạch manly thật, thế mà cô còn bảo anh ấy không coi cô là vợ nữa đi!”
Đồ Nam nghe họ mẹ một câu con một câu, mà trong lòng như bị thổi cho căng phồng lên. Những gì người đàn ông này làm cho cô, cô đều nhớ rõ từng chút một, chỉ nghe anh được người khác khen thôi mà đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng rồi.
Phương Tuyết Mai không nói chuyện nữa, mà vội vàng vào xem Đồ Canh Sơn.
Đồ Nam cũng hiểu bà, nên giao phòng bệnh lại cho bà luôn, còn mình thì kéo Phương Nguyễn đi.
Một mình cô đi tìm Thạch Thanh Lâm. Đến khu văn phòng khoa, có một y tá đẩy xe tới, nhận ra cô liền dừng lại, hỏi cô có phải người nhà của Đồ Canh Sơn không, rồi nói vừa nãy có một người muốn đến thăm Đồ Canh Sơn, xét thấy không phải người nhà bệnh nhân nên bệnh viện không báo số phòng bệnh của Đồ Canh Sơn cho người đó.
Đồ Nam hỏi là người nào.
Người y tá miêu tả cho cô, còn nói nhác trông có vẻ đã đứng tuổi, nho nhã lịch thiệp, lại rút một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra đưa cho cô, bảo rằng đối phương nhắn cô tự liên lạc.
Đồ Canh Sơn chẳng có bạn bè nào, Đồ Nam nghe mà hình dung ra một trong số những người đồng nghiệp của ông, nhưng lúc cầm lấy tấm danh thiếp thì vô cùng sửng sốt.
Người y tá đẩy xe đi tiếp, cô liền gọi lại hỏi một câu: “Người kia vừa đi thôi ạ?”
“Vừa đi thôi.”, người y tá đang bận viện, giơ tay chỉ về hướng thang máy, “Vừa mới xuống đấy.”
Đồ Nam cất tấm danh thiếp vào túi áo, ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn đi về phía thang máy.
Vào buồng thang, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thạch Thanh Lâm.
Đồ Nam: Em ra ngoài một lát, gặp một người.
Thạch Thanh: Ừm.
Thạch Thanh: Gặp xong thì nhắn anh.
Đồ Nam: Sao anh không hỏi em định đi gặp ai?
Thạch Thanh: Sao phải hỏi?
Thạch Thanh: Em muốn nói thì sẽ tự nói.
Cô chẳng biết tình tiết này từ đâu mà ra, còn tưởng anh sẽ giống như những người khác, sẽ hỏi cô đi gặp ai, đàn ông hay phụ nữ, vậy nhưng anh không hề.
Hoàn toàn bị sự tự tin của người đàn ông này thuyết phục rồi. Cô cầm tờ danh thiếp, miết nhẹ, đủ thứ cảm xúc ngổn ngang, lại cúi đầu gõ chữ.
Đồ Nam: Em phải đi gặp thầy em.