Sau khi ra khỏi phòng, Tất An đi theo cô về lớp nhưng cô lấy cớ đi vệ sinh nên người tách ra, Tất An đành phải về mình. Còn cô, tuy nói là đi vệ sinh nhưng thật ra là trốn đi chơi. Ở chỗ lần trước cô trèo tường có bãi cỏ nhân tạo rộng khoảng mét vuông, nghe nói chỗ này định làm vườn hoa nhưng bị hoãn lại do nhà trường đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa học kỳ .
Kỳ thi này khác với bài kiểm tra mỗi tháng ở chỗ, nếu có môn không trên trung bình sẽ bị đuổi học, còn nếu có hay môn thì sẽ phải học bồi dưỡng môn đó mỗi khi tan trường tuần rồi sau đó thi lại, nếu như thi lại vẫn không đỗ sẽ bị đuổi học. Đúng là ngôi trường danh giá với % học sinh thi đậu đại học, % còn lại hầu như là kế thừa sự nghiệp của ba mẹ, còn không thì cũng thành công trong cuộc sống. Nhờ vậy, ngôi trường này đã dành vị trí đứng đầu cả nước về nhiều mặt.
Ặc, nãy giờ nói nhầm chủ đề rồi, quay lại đi. Chỗ này thường không có người kiểm tra nên cô có thể thoải mái nghỉ ngơi, nói là thoải mái nhưng cô vẫn phải đề phòng, nếu có người đến cô phải chạy thật nhanh đến chỗ mấy cái thùng lần trước trốn. Mà phải xếp mấy cái thùng hẳn hoi đã, hiện trường hôm qua cô trốn vẫn còn nguyên kia kìa, may mà chưa ai thấy, chắc vậy.
----------Đây là khoảng thời gian con bé chơi xếp thùng, mọi người không cần để tâm----------
"Mẹ ơi mệt quá!"- Cô nằm vật ra bãi cỏ nghỉ ngơi.
Cô vừa thở hồng hộc vừa nhìn lên trời, 'lại là ngày đẹp trời'- cô nghĩ.
Bình thường cô sẽ lấy điện thoại ra nghịch, nhưng bây giờ cô không có hứng, lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi.
'A~ Nằm đây thoải mái quá~ Ngủ chút chắc không sao~'- cô nghĩ rồi chợp mắt ngủ luôn.
lúc sau, có người đi tới.
"Hừ, lại trốn học rồi. Mà tìm được chỗ thoải con gà mái phết. Mình cũng nằm xuống vậy."- Nói đoạn rồi nằm xuống cạnh cô chợp mắt.
Nhìn cô ngủ, anh cũng bất giác nở nụ cười, dù mới gặp nhưng cô như đứa em gái thân thiết cùng cha nhưng khác ông nội của anh vậy. Nếu có đứa em gái chắc cô là mẫu em gái lý tưởng nhỉ? Ít nhất là với anh.
Nhưng ngủ phơi nắng ở đây lâu không tốt, hơn nữa cô cũng bắt đầu toát mồ hôi rồi nên anh bế cô đến chỗ ghế đá dưới bóng cây gần đấy. Mà cô ngủ say thật, mình bị bê đi còn không biết, cũng may là anh chứ nếu là người khác thì chẳng biết sao đây nữa.
Anh ngồi xuống, đặt cô ngồi nên cạnh và để đầu cô tựa vào vai, tự nhiên anh thấy mình ga lăng vi, hahaaa.
Lấy điện thoại ra và chụp lại cảnh cô đang ngủ, phải nói là rất đáng yêu nha, chả muốn đánh thức cô chút nào. (Chú cảnh sát ơi, ở đây có tên quấy rối!!)
Nhưng sắp đến giờ ăn trưa rồi, đành phải gọi cô dậy thôi, sáng nay anh ăn chưa no mấy nên giờ có hơi đói, aiii, biết thế đã ăn thật no rồi.
"Êu, bé ơi, dậy đi! Dậy dẫn anh đi ăn đi bé!"- Anh vỗ vai cô, cô vẫn không chịu dậy.
"Này!"- vẫn không dậy, mặt anh tối lại.
"BẢO DẬY CƠ MÀ!"- Không chịu được nữa, anh đứng phắt dậy hét lớn.
"ÁI MẸ ƠI! Mịa đứa nào mát rượi thế?! Ngủ chút cũng không được!!"- Cô bất ngờ suýt nữa thì ngã lăn ra đất, may mà bám víu được cái quần của anh:v.
"Đứa mát rượi đấy là anh mày đây này! Gọi mãi không dậy! Giờ đứng lên, bỏ quần anh ra và dẫn anh đi ăn đê, anh đói rồi."- Anh nói to rồi cười hiền phát.
Đù, chuyển mặt cũng quá nhanh đi.
"Ơ, là anh à, sao tự nhiên mát rượi thế? Hay phơi nắng nhiều quá?"- cô trở lại trạng thái ngây thơ, trong sáng (chắc sáng ;v), nhẹ nhàng đứng dậy nói như không có gì.
"Em muốn ăn 'quả roi' không??"- tuy anh cười nhưng có thể thấy gân xanh nổi lên.
"Ấy ấy, anh bình tĩnh, 'quả roi' của anh ở đây là trái cây hay hành động vậy?"- cô cố nói.
"Vậy là em muốn ăn nhỉ, chờ chút anh đi tìm 'roi' về cho em."- anh vẫn cười, nói với cô trong khi đang đi xung quanh tìm 'roi'.
"Ấy, em xin lỗi, em xin lỗi, đại ca tha em."- cô vội ngăn anh lại nịnh bợ.
Ài, đoạn này viết chán quá.
Thôi, ta nhảy cóc luôn, bỏ qua đoạn ăn trưa đi, mặc dù có mấy tình tiết muốn viết nhưng lười lắm, kể lể dài dòng.
Cơ mà lười rồi thì lười thể, nhảy cóc đến ngày mai luôn, đỡ phải viết.
À, trong đoạn nhảy cóc này, Minh Quang đã cho Minh Lam số điện thoại rồi nhé:))
Rồi, đến đây thôi, cảm ơn mọi người vì đã đọc hết chương này, ta buồn ngủ lắm nên ngủ đây. Chúc mọi người ngủ ngon .