Dần dần cô cũng quen với môi trường mới và cũng làm quen được số bạn mới mà hầu như đều là gia đình khá giả nhận được học bổng nên cũng dễ gần, chỉ tội là họ toàn ở lớp khác thôi. Đắng!
Vì ngôi trường này trọng người tài nên diễn ra khảo sát và chuyển lớp liên tục. Cô dễ dàng vượt qua với số điểm tuyệt đối và chuyển sang lớp A tuy nhiên cô lại yêu cầu ở lại. Lý do vì cô quen chỗ ngồi ở đây rồi, hơn nữa nhìn từ đây ra ngoài cửa sổ cũng khá đẹp.
Nhưng dù có đứng đầu bảng đi nữa thì cũng chẳng ai mảy may đến cô, nên muốn nói chuyện với ai cũng khá khó khăn, may sao cô tìm được vài người bạn học khá hoà đồng.
Chỉ vậy thôi, các bạn muốn nữa?? Tôi không kể nữa đâu:)))
Đùa thôi, đương nhiên là tôi sẽ kể tiếp rồi. Tuy nhiên từ giờ sẽ kể chậm và chi tiết hơn, không bao quát chung như trước nữa... À mà chắc là cái phần cấp này sẽ... Thôi bỏ qua đi, không đọc cũng được nhưng không hay thì đừng phán nhá, tôi viết giết thời gian cho vui thôi...
Một tối, cô đang chơi game trên máy tính thì cái
Bụp
Vâng, mất điện rồi các bác, ngủ thôi!...
'Đùa gì chứ!! Mất điện rồi!! Còn đang chơi cơ mà!! Ít ra cũng phải đợi cô lưu vào đã chứ!! Sắp hạ được boss event rồi đấy!!! Ông trời trêu ngươi nhau à!!!'
Đó là những gì cô nói sau khi mất điện. Chẳng hiểu sao dạo này khu cô ở rất hay mất điện, mà đắng là toàn lúc cô đang sung sức sắp hoàn thành nhiệm vụ.
Cô xuống nhà, nhìn quanh phòng khách, ông Trương đang đưa mấy cái đèn dự phòng cho mọi người, cũng đưa cô cái. Thấy chuyện này khá phiền phức, lại còn làm mất thời gian, công sức cô cày game nên cô tự nhủ lúc nào đấy phải đi mua cái máy phát điện. Nhưng hiện tại chán quá, cô lên thay đồ rồi nói với ông Trương ra ngoài chơi, bao giờ có điện thì gọi cho cô để cô về.
Nói là ra ngoài nhưng cô cũng chẳng biết đi đâu, rạp phim với khu vui chơi thì hơi xa, cô cũng lười gọi taxi đến đón nên cô quyết định đi dạo quanh thị trường, đi ngắm phố phường để giải toả.
Cô vào khu mua sắm gần nhà, đi hết gian này qua gian khác, cảm thấy khá là ngạc nhiên vì đông nghẹt mỡ. Nhất là ở gian quần áo, nhưng cô cũng không chán ghét cảnh này mấy vì đồ họ mua là đồ thương hiệu Shiro, là của cô á. Ở đấy nhìn mọi người chen lấn, xô đẩy, cô cảm thấy thích thú, lại còn cổ vũ họ nữa. Tuy nhiên cô thấy mình làm hơi lố nên dừng lại đi qua gian khác.
Lần này cô vào gian bán đồ trang sức, phụ kiện, ở đây khá dễ chịu vì thoáng đãng hơn chỗ chật chội vừa rồi. Vào đại cái cửa hàng bán đồng hồ đeo tay, đập ngay vào mắt cô là cảnh người con gái đang cãi nhau vì cái đồng hồ, mà nếu cô không nhầm thì cái đồng hồ ấy chỉ còn chiếc trong khu vực này, nếu muốn mua thì chắc phải sang thành phố khác.
Cơ mà cái cảnh này sao giống trong khúc mở đầu của mấy truyện ngôn tình thế nhể? Cái cảnh mà nữ chính và bạn gái của nam chính tranh nhau đồ vật gì đấy ế, rồi chuyển qua nam nữ chính solo lí lẽ, song rồi nam chính chia tay bạn gái và để ý đến nữ chính rồi dần dần vân vân và mây mây...
À thôi, trở về thực tại cái. Cái đồng hồ ấy nếu bình thường thì cô cũng xông vào mà chiến cùng rồi đấy mặc dù ,% là cô bị loại ngay và luôn. Nhưng bây giờ moé phải bình thường các bác ạ, vì sao?? Vì nhân vật đảm nhiệm nam chính trong cuộc tranh cãi kia xuất hiện thật rồi kìa. À mà cô cũng có cái đồng hồ đấy rồi nên cũng chẳng can thiệp vào làm gì nên là giờ đứng đây xem kịch cũng được.
Cái cốt truyện đại khái cô nắm bắt được là như này: Cô bạn gái nam chính lấy cái đồng hồ đấy trước rồi nhưng cô gái kia cậy mình là con gái giám đốc công ty nào đó mà cô không nghe rõ, lại nói với nhân viên là mình muốn mua cái đồng hồ đấy, rồi bên tranh cãi, lúc sau nam chính đi ra biết chuyện, dùng sắc đẹp quyến rũ cô gái kia nhường đồng hồ cho bạn gái mình, và thế là hết.
Cô cứ tưởng mọi chuyện diễn ra như ngôn tình nhưng hoá ra cô bạn gái là nữ chính à? Lại còn nam chính dùng mỹ nhân kế mê hoặc cô gái kia nữa chứ?? Loạn thật.Cơ mà, giờ mới để ý, người nam nữ chính kia quen quen, cô gặp đâu rồi nhỉ??
Mải nghĩ quá mà cô không để ý cô đang trước cửa ra vào, chặn đường cậu trai đứng đằng sau. Cậu ta cũng âm thầm quan sát và đánh giá cô gái không chịu để ý trời trăng mây đất dám cản đường mình. Vì cậu ta cũng chẳng mua gì, nên cũng chả buồn kêu cô tránh qua mà ra hiệu với cái người nam nữ kia trở về. Cô lúc này mới phát hiện mình cản đường người khác nên vội tránh ra, cúi đầu xin lỗi.
Vì cũng hết kịch rồi nên cô lên tầng cao nhất ăn vặt. Cô gọi cốc kem ra, tranh thủ vừa ăn vừa chơi. lúc sau, có nhóm người chuyển đến ngồi sau lưng cô. Cô quay lại nhìn, nhận ra người hồi nãy cô gặp, còn người còn lại,umh,...
A! Là cái nhóm người mà lúc cô mới chuyển vào gặp ở căn tin! Ui zời ơi, trí nhớ của cô tốt thế không biết! Mới gặp lần từ tháng trước mà giờ vẫn nhớ. Ha! Trí nhớ của cô thật giỏi quá đi!
Vâng, cái đoạn trên là cô tự luyến đấy ạ, mọi người cứ mặc em nó, khỏi ngay ý mờ.
Vì cô ở ngay sát họ nên cô có thể nghe họ nói gì nhưng cũng chẳng rõ vì ở đây khá nhiều người, ồn quá. Cô chỉ nghe loáng thoáng được cái gì mà lễ hội trường... tìm kiếm... nền giải trí... Nói chung là gì gì đấy cô cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng muốn dính líu vào, mặc dù dính hay không là quyền của tác giả-tôi cơ.
lúc sau, ông Trương cũng gọi điện báo cô quay về, cô nhanh chóng tính tiền rồi ra về không để ý đến cậu trai lúc nãy vẫn luôn quan sát cô...