Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu (Đậu Hũ Mềm editor)

"Tôi làm chuyện ngu ngốc rồi...." Kiều Quang Vũ đưa trà xanh nóng cho Toàn Tuyền, lẩm bẩm nói, "Thế mà tôi lại nói "học hỏi thêm đi người anh em" với ánh trăng sáng như vậy!"

Rõ ràng cậu và Toàn Tuyền đã đề ra các tình huống giả thuyết khi nhìn thấy ánh trăng sáng, cũng đã luyện tập rất nhiều cách để dùng tư thế nhu nhược, động lòng người như hồ ly tinh lẳng lơ, bên ngoài thuần khiết, bên trong mưu mô để có thể khiến ánh trăng sáng lên tâm thái "Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt", mục tiêu cuối cùng của bọn họ là tác hợp Hoắc Chu và ánh trăng sáng, trở thành chất xúc tác tình cảm cho họ!

Không tính tới mới lần đầu gặp mặt, đã bị lộ khi Kiều Quang Vũ ra oai, lại ngây ngốc mà không nhận ra ánh trăng sáng!

Cậu muốn tự chọc mình khóc hay sao!

Vừa gặp như thế, ngoại trừ một khuôn mặt bên ngoài này, cậu còn giống Ổ Vũ chỗ nào nữa chứ, căn bản là không thể khiến ánh trăng sáng cảm thấy có nguy cơ, một tên đàn ông thô lỗ, mạnh mẽ sao có thể so với một vương tử bé nhỏ tươi mát, nhã nhặn, quả thật là bàn thua tuyệt đối, Ổ Vũ cơ bản không cần lo lắng Hoắc Chu sẽ bị cậu cướp đi, cũng sẽ không cuống quýt sốt ruột mà muốn nối lại tình xưa với Hoắc Chu!

"Cậu còn biết vậy sao." Toàn Tuyền lạnh lùng cười, "Tôi lại tưởng rằng cậu vừa thấy Ổ Vũ đến, không nhịn được mà bắn pháo chúc mừng ngay lập tức."

"...Tôi sai rồi, anh Tuyền QAQ"

Nếu không phải lúc này bọn họ đang ở ngoài phòng khách trong văn phòng của Hoắc Chu, Kiều Quang Vũ suýt chút nữa quỳ xuống trước anh Tuyền.

Toàn Tuyền: "......"

Vừa đỡ trán, Toàn Tuyền vừa bất lực mà xua tay: "Chịu vậy, về sau cậu cảnh giác một chút, đừng để phát sinh chuyện ngoài ý muốn như hôm nay.

Ổ Vũ không biết nhiều về cậu, hy vọng anh ta sẽ không chú ý...đặc biệt đến cậu."

Tâm trạng Kiều Quang Vũ tốt hơn nhiều, lại uống một ngụm trà xanh nóng, thỏa mãn nói: "Uống rất ngon, trà này là trà gì thế, cũng là trà mà ánh trăng sáng hay uống à?"

Toàn Tuyền mắt lạnh nhìn cậu: "Trà xanh hữu cơ, mua riêng cho cậu, có công dụng làm não tỉnh táo —— hy vọng có thể tăng chỉ số thông minh đáng thương của cậu lên, đừng để gần ba năm vất vả chịu đựng, ở giây phút cuối cùng thất bại trong gang tấc."

Kiều Quang Vũ: "......"

Kiều Quang Vũ bỗng nhiên bật cười, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cũng tràn ngập ý cười không che đậy được của Toàn Tuyền.

Toàn Tuyền bị cậu nhìn đến không thể hiểu: "Cậu nhìn cái gì?"

"Thấy anh đẹp trai." Kiều Quang Vũ không chút nghĩ ngợi nói.

Toàn Tuyền cười lạnh.

"Được rồi, được rồi, chỉ là cảm thấy anh là lạ." Kiều Quang Vũ vỗ vỗ bên cạnh sô pha, làm hắn ngồi dựa xuống gần mình, nói, "Anh quả thật là một dòng nước trong giới thư ký, người khác đều tìm mọi cách trở thành người bên gối ông chủ, anh lại dạy tôi làm thế nào để trở thành một thế thân của ánh trăng sáng xuất sắc.

Có đôi khi tôi miên man suy nghĩ rồi hoài nghi, anh có phải không hy vọng giám đốc Hoắc yêu tôi, không muốn thấy tôi và hắn ở bên nhau?"

Toàn Tuyền hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cậu cũng muốn làm người bên gối ông chủ?"

"Đương nhiên không." Kiều Quang Vũ lập tức lắc đầu: "Tôi không yêu hắn, cũng không định ăn không ngồi rồi cả đời."

Toàn Tuyền chầm chậm nói: "Nếu, hắn đồng ý bao dưỡng cậu cả đời thì?" Hắn liếc Kiều Quang Vũ một cái thật sâu, "Hắn có tiền, lại không có sở thích xấu, vẻ ngoài anh tuấn, thể lực dồi dào, có thể thỏa mãn cậu trên nhiều khía cạnh."

Kiều Quang Vũ vừa nghe hắn nói, vừa gật đầu, thuận miệng nói: "Nếu hắn thật sự tốt như vậy, anh nên đưa bản thân mình lên đó, anh Tuyền."

Toàn Tuyền: "......"

Kiều Quang Vũ: "......"

Lời nói hai người không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng ngại xấu hổ, nhìn nhau không nói gì, cuối cùng Toàn Tuyền đứng dậy rót cho cậu một ly trà xanh, Kiều Quang Vũ lập tức chán đến chết mà ngồi ở trên sô pha xem tạp chí.

Phòng khách lớn của công ty ông chủ đều trưng bày tuần san kinh tế, Kiều Quang Vũ đọc cái hiểu cái không.

Định lấy di động ra chơi trò chơi, nhưng nghĩ lại mình bây giờ hẳn nên sắm vai người ý thức được mình chỉ là thế thân, đau khổ lại rối rắm, trong lòng nước mắt đầm đìa lại không dám làm hỏng hình tượng, cho nên căn bản không dám lấy di động.

Cậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Vậy mà cậu lại thấy bộ sưu tập ảnh chụp Ổ Vũ ở bên trong tạp chí.

Kiều Quang Vũ nhìn mặt bìa, phát hiện đây là tạp chí kỳ mới nhất, thời gian phát hành tháng này.

Bộ sưu tập ảnh Ổ Vũ quả thật kỹ càng tỉ mỉ, xuất thần, còn phảng phất lộ ra khí độ nhàn nhã của Ổ Vũ, chụp đến độ mười phần phóng khoáng.

Khúc này hơi khó hiểu nên mình chém hơi kinh =)))) bạn nào đọc raw rồi có thể góp ý cho mình nhé!

Tiêu đề sưu tập này là《 Vương tử bé âm nhạc đổi nghề —— Ổ thị chuẩn bị ký kết tính hiệp nghị hạng mục mang tính chiến lược, tiến quân ra mắt nguồn năng lượng mới tương quan ngành sản xuất, về nội dung tài chính Kiều Quang Vũ không hiểu được tí nào, nhưng cậu đã biết được tình hình, Ổ Vũ đi nước ngoài du học, vốn dĩ học âm nhạc, nhưng sau khi về nước lại tiến vào tập đoàn Ổ thị trở thành quản lý cấp cao, từ bỏ âm nhạc.

CMN không biết thì không lo không nói...!Ánh mắt Kiều Quang Vũ không có thiện ý nhìn biểu tình điềm đạm trong ảnh chụp, cả người tản ra hơi thở quý tộc, Ổ Vũ —— anh làm hại ông đây cực khổ ba năm học dương cầm, kết quả anh về nước liền quay đầu, kỹ năng dương cầm lủng lỗ của tôi chẳng phải là học vô ích rồi sao?!

Phải biết rằng việc học đàn này, học cho tốt, không khó; học kém, không vấn đề, khó nhất là học không giỏi không dở, còn phải đàn giống bản gốc vài phần.

Kiều Quang Vũ là bản sao chép =)))))

Trong lòng Kiều Quang Vũ lập tức tủi thân vô bờ, đặc biệt thắp một loạt nến cho bản thân, đồng thời lo lắng sốt ruột mà nghĩ —— về sau "Khóa phụ đạo bên ngoài" của cậu không phải sẽ thêm một môn tài chính chứ?

Cho nên, sau khi Hoắc Chu đang nhốt bản thân trong văn phòng cả một buổi trưa, lúc rốt cuộc cũng nghĩ ra mình cần hít thở không khí, đẩy cửa, liền nhìn thấy biểu tình uể oải của Kiều Quang Vũ, trang trong tạp trí mở ra đặt trên mặt bàn, toàn là ảnh chụp Ổ Vũ.

Biểu cảm như sắp khóc này của Kiều Quang Vũ thành công làm bước chân Hoắc Chu dừng lại, chính hắn cũng không thể biết được tâm trạng mình là gì, đi đến trước mặt Kiều Quang Vũ, thu lại quyển tạp chí kia, ném sang một bên, sau đó không khỏi có ý muốn giải thích mà ôm Kiều Quang Vũ vào trong ngực.

Vào lúc hắn ôm chặt lấy Kiều Quang Vũ, mới cảm giác trái tim trống rỗng được thứ gì đó lấp đầy, không còn xao động bất an, toàn thế giới đều trở nên bình yên.

Kiều Quang Vũ: "???"

Động tác "ba bước úp rổ" này của ông chủ quá nhanh, Kiều Quang Vũ căn bản không kịp phân tích đường não của Hoắc Chu, cùng như cậu nên lấy biểu cảm gì ra để ứng phó với sự biến đổi thình lình này, đành phải lén lút từ trong lòng Hoắc Chu nâng đầu lên, phóng ánh mắt xin giúp đỡ đến thư ký toàn năng.

Toàn Tuyền bày ra vẻ mặt "Cậu ngốc chết đi được", không thể duy trì gương mặt ngàn năm không đổi được nữa.

May mắn là nhiều năm qua Kiều Quang Vũ và Toàn Tuyền cũng dần có sự ăn ý, Toàn Tuyền làm khẩu hình miệng, cậu liền biết nên làm như thế nào.

Nhẹ nhàng đẩy Hoắc Chu ra, Kiều Quang Vũ mấp máy môi, ánh mắt mang theo cầu xin nói: "Hôm nay em....!không thoải mái lắm, có thể cho thư ký Toàn đưa em về nhà trước không?"

"Em không cần để ý...." Vào lúc Hoắc Chu nói ra lời này, chính hắn cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, khi Ổ Vũ và Kiều Quang Vũ xuất hiện cùng một nơi, thế mà phản ứng đầu tiên của hắn là an ủi Kiều Quang Vũ, quả thực không thể tưởng tượng được! Ý thức được điều này, nửa câu sau vế "Không cần để ý" của hắn bị thu lại, sửa thành: "Cũng được, hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Kiều Quang Vũ thuận thế rời khỏi cái ôm ấp của Hoắc Chu, không để ý đến biểu cảm lưu luyến trên mặt Hoắc Chu, dứt khoát lưu loát đến chỗ Toàn Tuyền, bước chân càng đi càng nhanh, suýt chút nữa viết hết niềm vui sướng hân hoan lên mặt.

Toàn Tuyền: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Kiều Quang Vũ: Tôi có một câu là mmp...!

Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ- M- M-ÀY".

(nguồn trích dẫn từ Trà Các Wordpress.)

Toàn Tuyền: Câu này hẳn do tôi nói mới đúng.

Hoắc Chu:?

Ổ Vũ: Tạp chí này chụp ảnh không tồi, sau này có thể tiếp thêm vài lần phỏng vấn của bọn họ.

Vừa đọc vừa edit vừa beta, chỗ nào sai sót mong các bạn góp ý nhé!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio