Dọc theo đường đi có người chiếu cố sinh hoạt hàng ngày khiến ta du sơn ngoạn thủy càng thích thú, quả thực là “Chỉ điểm giang sơn, gạn đục khơi trong văn tự, cặn bã đương niên vạn hộ hầu”. (ai giúp câu này>
Diễm Dương Thiên, Nhạc Dương Lầu. Ta cầm một chén nước ô mai quay sang đầu gỗ biểu diễn nụ cười không ai đỡ nổi của mình: “Cái kia, Lặc Lặc, ngươi có biết thời tiết hôm nay nhập hạ dần dần nóng lên không?”
“Gọn gàng dứt khoát nói ra đi! Ngươi muốn ta làm gì?” Nhãn thần có điểm hoảng hốt.
Đầu gỗ này quyết không hiểu được cái gì là phong tình, mà là ở chung với ta đã lâu, chỉ biết ta đang trêu đùa y! Chán!”Vậy ngươi có cái hàn băng chưởng gì đó và vân vân?”
“Biết, thì sao?”
“Tốt lắm, đem nước ô mai này giúp ta đóng băng một chút.” Ta cầm chén nước nhét vào trong tay y.
Chỉ thấy hắn cầm lấy cái chén trong chốc lát, nước ô mai liền biến thành băng. Hảo kỳ diệu a!
Hắc hắc, sau này mùa hè không cần buồn vì cổ đại không có tủ lạnh rồi! Ha ha ha ha! Ta thực là thông minh, biết lợi dụng tài nguyên hợp lý! Ta là thiên tài!
Ta mừng rỡ hôn tới tấp trên mặt y, đang chuẩn bị tiếp nhận chén băng trong tay y, đột nhiên chỉ thấy một trận thiên toàn địa chuyển, bị một cỗ cường lực kéo lấy ôm vào trong lòng. Ngay khi ta ngẩng đầu chuẩn bị chất vấn y phát bệnh thần kinh gì, cái miệng của hắn thình lình tiến tới, đầu lưỡi linh hoạt khai mở miệng ta. Ta trừng mắt không muốn chịu thua, bất đắc dĩ y đành gặm môi ta, hại ta căng thẳng nên bị y đơn giản tiến dần từng bước vào. Trong khoảng thời gian ngắn, lưỡi chúng ta giao triền hoạt lộng, lưỡi ta dường như không còn thuộc về ta nữa, không khỏi thần trí hoảng hốt, xụi lơ trong vòng tay rắn chắc của y. Y làm đảo lộn khí tức của ta, khiến ta thở dốc, trong ngực bao phủ một cỗ khí tức nóng cháy.
Thật vất vả chờ y buông ra, ta cũng chỉ có thể tựa ở trước ngực y thở dốc. Tại sao kỹ thuật hôn của người nào ở nơi này cũng đều cao siêu như vậy? Khi dễ ta không có kinh nghiệm sao? Hay là kinh nghiệm của y rất phong phú?
Lòng ta có chút ê ẩm muộn phiền dựa vào ngực y hỏi: “Ngươi trước đây thường...” Vẫn là hỏi không ra miệng.
“Ta là lần đầu tiên cùng người khác thân thiết.” Sờ sờ đầu ta, bỡn cợt cười cười, nhìn thấu tâm tư của ta, “Ngươi đã quên, ta trước đây đều là độc lai độc vãng a.”
Lẽ nào y có tài năng thiên phú a? “Hanh, ai biết!” Lòng ta liền vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn là giận dỗi.
“Cho tới bây giờ ta chỉ có một mình cục cưng, ta dùng danh nghĩa tộc trưởng Lâu Lan mà thề.” Thật biết cách khiến ta ấm lòng mà.
“Vậy thì được.” Ta vui vẻ quay lại với chén băng ô mai, ân, có nước, “A! Băng của ta tại sao lại thành thế náy! Đều là ngươi khi dễ ta. Mặc kệ, ngươi làm băng một lần nữa cho ta!”
“Hảo!”
Ngoài cửa thành người đến người đi.
“Lặc Lặc, phía trước là thành Lạc Dương a. Ta ngưỡng mộ mơi này đã lâu ni!” Ta hưng phấn nhìn cửa thành.
Chúng ta ở lại Lạc Dương chơi nửa tháng. Phong Phi Dương hẳn là tra ra được rồi đi! Thì là sinh ý đó ta cố ý làm khó, để có tiểu tình nhân của hắn, hắn lo mà thức trắng đêm truy tra cho ta. Thế nhưng dường như ta đã quên chuyện gì rất quan trọng nhỉ, rốt cuộc là chuyện gì ni? Mặc kệ đi, cứ chơi đã! Lạc Dương cây mẫu đơn, ta tới! (đoạn này ta hêm hỉu lắm, để ta xem lại, ai giúp thì đa tạ)
“Thính Lôi khách điếm, tên không sai! Chọn nơi này!” Ta hăng hái đi vào.”Chưởng quỹ, cho ta một gian phòng hảo hạng.” Quay sang phân phó cho chưởng quỹ, ta ngồi xuống ở đại đường, vừa uống trà vừa chờ Lặc Lặc dàn xếp tốt cho Bách lý với tiểu nhị.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ liền xong.
“Khách quan, chẳng hay ngài muốn ăn cái gì?” Tiểu nhị rất lễ phép đến hỏi chúng ta.
Phục vụ không sai, thái độ của tiểu nhị cùng trang hoàng trong khách điếm này, ở thế kỷ … ít nhất …cũng phải là cấp bốn sao a.
“Đem mấy món chính của tiểu điếm các ngươi ra đi! Chắc hẳn phải là những món rất đặc sắc, ngươi nói đúng không?”
“Khách quan nói rất đúng! Vậy tiểu nhân lập tức đi gọi trù phòng chuẩn bị.” Gật đầu một cái, lui xuống phía dưới.
Một hồi, sáu món ăn được lục tục đem lên đây. Nếm thử, thật đúng là sắc hương đầy đủ. Quả nhiên, ánh mắt của ta thật sáng như tuyết, nhìn một cái là chọn trúng ngay khách điếm đẳng cấp a! Thiên tài!
Chờ chúng ta ăn xong, ta gọi tiểu nhị: “Chúng ta ngày hôm nay mệt mỏi, ngươi dẫn chúng ta trở về phòng đi!”
“Hảo, khách quan thỉnh trên lầu.” Tiểu nhị cúi người, dẫn đường cho chúng ta.
Đi vào phòng vừa nhìn, mọi thứ cũng thật thoả mãn, ta rất vui vẻ, liền móc ra một khối bạc vụn chuẩn bị boa cho hắn, nhưng không cẩn thận làm rớt ra huyền thiết lệnh. Tiểu nhị này tay chân cũng thật nhanh, không đợi ta với Lặc Lặc khom lưng, hắn đã nhặt lên.
“Khách quan, lệnh bài này là?” Ánh mắt lóe ra.
“Bằng hữu tặng.” Ta tiếp nhận lệnh bài thu hảo, thuận tiện đem bạc vụn đưa cho hắn, “Tiểu nhị ca, thức ăn rất ngon, đa tạ ngươi đã đề cử. Đây là cho ngươi uống trà.” Muốn mấy ngày sau thoải mái, thì phải chuẩn bị thứ này, đầu gỗ nhà ta không hiểu cách đối nhân xử thế, việc này ta đành phải làm thôi.
“Khách quan đừng quá khách khí.” Tiểu nhị khẳng định kiến hơn, cũng không chối từ.
“Đâu. Ta có thể ở đây vài ngày, cần làm phiền tiểu nhị ca mà!” Ta khách sáo một chút.
“Vậy đa tạ. Tiểu nhân còn phải xuống phía dưới tiếp khách nhân khác, thỉnh các ngài tự nhiên.” Khom lưng, đi ra.
Một tiếng đập cửa vang lên kết thúc giấc ngủ trưa của chúng ta. Lặc Lặc để ta nằm trên giường, tự mình đi mở cửa. Khi nhìn thấy người phía sau lưng y, ta triệt triệt để để thanh tỉnh luôn.