Đến khi ta mở mắt ra, đã nằm ở trong khách phòng của Lôi gia bảo.
Lặc Lặc đem gương mặt tái nhợt nghiêm trọng chào đón ta: “Cục cưng, ngươi không sao chứ? Có khó chịu không?”
Ta không sao cất tiếng được, toàn thân hư nhuyễn, nói xem có thoải mái hay không! Ta không nói gì giương đôi mắt trắng dã lên nhìn.
Một người nam tử xa lạ tiến lên, vươn tay đặt lên mạch của ta. Một lát sau, hắn xoay người bẩm báo với Lôi Chấn Tiêu cùng Phong Phi Dương đứng ở bên giường: “Hồi bẩm minh chủ, dư độc trong cơ thể Lạc Nghiễn công tử đã tiêu biến, chỉ là, chỉ là, công tử lần đầu tiên trải qua long dương chi hoan, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn thân thể không chịu nổi, mới dẫn đến xuất huyết không ngừng, mê man bất tỉnh. Hiện nay đã ổn, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng, hơn nữa, ân, cần cấm dục mới được.”
“Làm phiền Phương đại phu!” Lôi Chấn Tiêu mở miệng, “Nếu cần trân quý dược liệu nào, xin cứ nói với trướng phòng, làm ơn chắc chắn thân thể hiền đệ có thể điều trị tốt.”
“Vậy tại hạ xuống phía dưới chuẩn bị.” Lui ra.
Trời ạ! Yêm không muốn sống nữa! Chuyện ta bị nam nhân thượng phỏng chừng đã nháo đến thiên hạ đều biết hết! Cha, nương, yêm hảo mệnh khổ a! Lòng ta nghĩ như vậy, thế nhưng thân thể như bị liệt làm ta dù muốn kéo chăn lên trốn cũng không được.
“Cái kia, Cổ công tử, Lạc Nghiễn đệ nếu đã tỉnh, ngươi làm ơn theo ta đi xử lý một chút chuyện bên ngoài đi, dù sao đầu đuôi mọi chuyện cũng từ ngươi mà ra.” Lôi Chấn Tiêu thanh thanh nói.
“Thế nhưng...” Lặc Lặc nhìn ta tỏ vẻ không muốn.
“Cổ huynh phải đi đi, Lạc Nghiễn ta sẽ chăm sóc.” Phong Phi Dương đứng một bên hát đệm, “Nếu Lạc Nghiễn đã để ta điều tra việc này, hắn cũng hy vọng có thể trả lại cho ngươi một thân trong sạch. Ngươi hẳn là minh bạch nỗi khổ tâm của hắn.”
Lặc Lặc trầm ngâm một hồi: “Vậy ta nhờ ngươi Phong Lâu chủ. Cục cưng, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta xong xuôi mọi sự sẽ trở lại.” Nói xong, liền theo đuôi Lôi đại ca đi ra.
Chờ bọn hắn tiêu thất, ta ý bảo Phong Phi Dương đỡ ta ngồi dậy. Hắn rót chén nước cho ta, giúp cổ họng khô cạn đã lâu rốt cục cũng được giải thoát.
“Ta” Tiếng nói nặng nề như đá, “Ngủ bao lâu?”
“Ba ngày hai đêm, hơn nữa chỗ kia vẫn chảy máu không ngừng, làm chúng ta nhất là Cổ huynh rất lo lắng. Hắn canh giữ ở bên cạnh ngươi không ăn không uống, tự trách không ngớt. Mặc xác chuyện võ lâm đại sự.” Người điên pha trò ta.
“Nếu nói như vậy, tất cả mọi người đều tin?” Nhìn không thấy, nghe không được.
“Hỏi vô ích, ta đem nhân chứng, vật chứng tới, hơn nữa danh dự của Bát Quái lâu chúng ta, bọn họ có thể không tin sao?” Cuồng vọng đến cực điểm.
“Vậy ngươi còn có chuyện gì, ngươi thế nào còn không đem giải dược đưa trở về cho tiểu tình nhân của ngươi đi?” Ta khó chịu nhìn gương mặt y như cái mông thối của hắn
“Tuyệt tình đan ta đã sớm để cho tám trăm dặm kịch liệt đưa trở về rồi. Về phần ta vì sao lưu lại, đương nhiên là bởi vì muốn nhìn một hồi trò hay, Thái tử điện hạ.” Hắn hí hửng nháy mắt mấy cái.
“Nguyên lai ngươi biết rồi, không hổ là đầu lĩnh tình báo, khả năng điều tra thật đáng nể.” Mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng kỳ thực nội tâm rất lấy làm kinh hãi. Dù sao ta là tay không đến đây, tuy nói là thế thân cho vị trí của Lý Mặc Trù, thế nhưng có thể tra được thân phận hiện thực của ta, cũng quyết không phải chuyện dễ. Xem ra nhờ đã chịu qua huấn luyện địa ngục của yêm nương, khả năng giữ bình tĩnh của ta tăng không ít. Nương, yêm lỡ lời! Yêm không phải cố ý a!
“Đương nhiên. Ta chí ít cũng phải điều tra rõ ràng thân phận cố chủ mới làm việc tốt a! Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta làm thế nào tìm được tới nơi này? Ngươi còn chưa lưu lại phương thức liên lạc cho ta.” Hựu kiêu ngạo bắt đi.
Mới khen có một câu mà ngươi đã tự bốc mình lên tận trời rồi. Thật không biết xấu hổ! Bất quá, với năng lực của hắn, không sông ở thế kỷ gia nhập vào cẩu tử đội thực sự là đáng tiếc. (có lẽ là paparazi chăng?)
“Miễn phí tặng cho ngươi một thông tin này. Ta cùng Lôi minh chủ là anh em kết nghĩa, trên chúng ta còn có một Đại ca nga! Hơn nữa hắn hai ngày nữa phỏng chừng sẽ đến.” Giả vờ thần bí.
Ta nheo mắt, sẽ không phải là hắn đi? Nếu như là hắn, tình hình hiện tại của ta sợ là hắn không thể chịu được. Ta van ngươi, chư vị thần tiên trên trời, không nên là hắn, không thì ta chết chắc rồi!
Người điên nhìn một chút thần tình cứng ngắc của ta, cuối cùng buông một câu: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ta ra ngoài hỗ trợ, có việc cứ phân phó hạ nhân là được.”
Thời gian tiếp theo, ta bị cầm tù trên giường, buồn chán đến độ có thể ấp ra được con gà con rồi. Thật vất vả đem tất cả bọn họ đều lui đi, ta lặng lẽ rời giường, chuẩn bị ra vườn phơi nắng, tiêu độc, đẩy cửa, một người ngọc dưới ánh dương quang vàng rực rỡ xuất hiện trước mặt ta, giống hệt như thần tiên..