Chờ ta tỉnh lại lần thứ hai, cảm giác duy nhất của ta là y như bị xe lu nghiền qua. Tuy rằng ta chưa từng nếm thử qua tư vị bị xe lu nghiền, nhưng tình huống hiện tại quả thực chỉ có hơn chứ không kém. Nghiệp chướng a! Mạng của ta thế nào khổ như vậy a! (Alpha: nhi a, đừng trách quyết định của nương, để cho ngươi mệnh phạm hoa đào, chính lưỡng.)
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ ni? Ta song song yêu cả hai người, mà hai người bọn họ tuyệt đối là thủy hỏa bất dung. Một người ta cũng không nguyện dứt bỏ, người kia cũng buông tha không được. Cha, nương, ta nên làm cái gì bây giờ? Đang bẫn loạn thì đột nhiên nhớ tới cha yêm nói nếu gặp nguy nan thì có thể xem tin nhắn trong ipod, loại tình huống này khẳng định là rất nguy cấp đi. Ta cố gắng dùng hết khí lực toàn thân lấy túi Càn Khôn ra, “Chi ma mở rộng cửa.” Tiếng nói khàn khàn nghe không nổi ngay cả ta còn phỉ nhổ. Cật lực tìm ra “Apple”, mang tai nghe vào, tìm tin nhắn thứ hai, mở.
Bên tai truyền đến tiếng nói nhu hòa của cha: “Tiểu bảo bối gặp phải rắc rồi rồi a! Con đường ái tình muốn ba người cùng đi thật sự không dễ dàng! Dù sao tại thế kỷ còn không thể tiếp thu, huống chi là cổ đại ni? Thế nhưng nếu như ngươi biết rõ cả hai người đều yêu, như vậy không nên buông tay. Quá trình tuy rằng gian khổ, thế nhưng ta tin tưởng nhi tử của ta có thể làm được.” Mấy câu nói giản đơn trong nháy mắt khiến cho lòng trở nên ấm áp, nhìn lão cha hiền lành trên màn hình, ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Tiểu tử thối, không quyết đoán gì hết! Còn phải để nương ngươi dạy cho ngươi. Nói cho ngươi biết, bọn họ nếu không thể tiếp thu, liền cho chúng chết! Rồi sau đó đi cùng luôn. Bất quá, an toàn của bản thân là đệ nhất, ngươi mà chết, xem ta không đi tới chỗ Diêm La vương để xử lý ngươi.” Nương kiêu ngạo đoạt lấy màn hình buông vài câu ác độc sỉ nhục người ta.
Ta cố sức thả “Apple” trở lại, nằm ở trên giường nhớ lại quan tâm của cha nương, chợt nghe thanh âm cửa phòng bị đẩy ra. Không biết là ai trong hai người bọn họ, ta vội vã nhắm mắt giả bộ ngủ. Ta chỉ mới phục hồi chút khí lực, hiện tại động một ngón tay cũng rất trắc trở rồi, càng miễn bàn đến ứng phó cơn tức giận của bọn họ.
“Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh. Ta không phải Đại ca, cũng không phải Cổ huynh, ngươi có thể yên tâm được rồi.” Tiếng nói như đang xem kịch hay từ bên giường truyền đến.
Thanh âm này dường như là của người điên. Ta thử hé mắt ra nhìn, xác định chỉ có một mình hắn mới thở phào nhẹ nhõm. “Hanh!” Ta nhìn hắn nhếch mép khinh bỉ, cũng không quản hắn hiểu hay không ý tứ của ta.
“Cùng Đại ca tương giao nhiều, hắn vĩnh viễn đều là hình tượng nhất phó hoàn mỹ. Không nghĩ tới, hắn cư nhiên bị ngươi chọc tức đến mất lý trí, thậm chí...” Hắn phiêu phiêu mắt nhìn ta, ho khan một tiếng, “Ngươi thật đúng là đầu sỏ tai họa, công lực không phải của người thường a.”
Khả năng của ta tự ta biết, không cần ngươi nhiều lời vô ích. Ta buồn chán mắt trợn trắng, không rõ sao hắn cứ chạy lại đây.
“Ta biết ngươi muốn đuổi ta đi, chỉ cần nói xong vài câu, ta liền trở về Bát Quái lâu.” Hắn phảng phất nhìn thấu ý tứ của ta, “Biết không? Ta rất may mắn trước khi gặp phải ngươi đã là hoa có chủ, nếu không... muốn ở lại bên cạnh ngươi phải có thế lực, tài lực, năng lực tuyệt đối, còn có, quan trọng nhất là phải có năng lực nhẫn nại. Mặc kệ tương lai ở lại bên cạnh ngươi là Đại ca của ta hay Cổ huynh, nói chung thay ta hướng người đó kính nể sâu sắc. Ta đi, ngươi hãy bảo trọng. Có việc thì cứ đến Bát Quái lâu tìm ta.” Nói xong, hắn liền vỗ vỗ cái mông rời đi.
Có ý tứ? Lẽ nào hắn đối ta cũng có ý tứ? Hẳn là không thể nào? Ta lớn lên bình thường như vậy, không giống như là một kẻ câu nhân a! Sẽ không, sẽ không, không nên quá kiêu ngạo. Ta vội vã dẹp ngay ý niệm đáng sợ trong đầu, cố gằng bình tâm lại.
Một tiếng động vang lên, cửa lại mở, vào là Lôi Đại hiệp.
“Hiền đệ, ngươi tỉnh. Ngươi thực sự là... Ai! Nói ngươi cái gì mới tốt đây!” Hắn thở dài nhìn ta.
Vậy thì đừng nói gì hết a! Ta đỡ phải chê ngươi dài dòng!
“Đại ca cùng Cổ huynh hiện tại đang ở Đoạn Trường nhai chuẩn bị quyết tử, người sống sót sẽ ở lại bên cạnh ngươi.” Tin tức như bom oanh tạc từ miệng hắn toát ra, thiếu chút nữa đem ta tạc bay.
Ta vội vàng từ trên giường đứng lên, cũng bất chấp thân thể yếu ớt. Chỉ là khi hai chân vừa chấm đất, chuẩn bị đứng lên thì, chân không hiểu sao bỗng dưng nhũn ra khiến ta té xuống đất. Ta nhắm mắt chuẩn bị nhận lấy cái chết, thì được Lôi Đại hiệp đỡ lấy.
Ta mặt đỏ lên, cố đẩy hắn ra: “Cảm tạ! Ta có thể tự đi.”
“Thân thể hiện giờ của ngươi sợ là ngay cả cửa phòng cũng không ra nổi đi? Để ta mang ngươi đi được rồi.” Mặt nhăn mày nhíu, vẻ mặt không tán thành.
Hắn nói đúng, ta vô pháp phản bác. Rơi vào đường cùng, ta không thể cậy mạnh: “Vậy làm phiền Đại ca.”
Hắn ôm ngang lấy ta, sử dụng khinh công nhảy lên, đại khái sau nửa chén trà nhỏ, hạ xuống đứng ở một gốc cây đại thụ cách đỉnh núi hai trăm mét, mới đỡ ta xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sát vách núi có hai thân ảnh không ngừng chém giết, chắc hẳn là bọn hắn, chứ không lẽ là người phương nào? Hai người trên mặt, trên cánh tay, trước ngực, phía sau lưng đều có vết thương của kiếm, mà những người đứng một bên xem chiến không một ai tiến lên ngăn cản. Ta thực sự nhìn không được nữa, đang định nhấc chân chuẩn bị đi tới, lại bị Lôi Chấn Tiêu kéo lại.
“Nếu như, ta nói nếu như, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi, ngươi sẽ chấp nhận ta chứ?” Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Lúc này cư nhiên còn tăng thêm phiền phức. Ta là vạn nhân mê a? Sao tự dưng tất cả đều thích ta hết? Ta thở dài: “Đại ca, xin lỗi, ta...”
Còn chưa nói xong, đã bị hắn trách móc: “Ta không thể sao? Ta cũng có thể yêu ngươi như bọn họ, sủng ngươi, bảo hộ ngươi, thậm chí vì ngươi mà chiến đấu, cũng không thể sao?”
“Ta...” Sửng sốt, nguyên lai khi hắn muốn kết giao với ta, còn có tầng tâm tư này.
“Ngươi đã có thể yêu cả hai người bọn họ, ngươi không cần phủ nhận, ta đều thấy rõ ràng, như vậy vì sao không thể chấp nhận thêm ta?” Kích động đến mức gân xanh trên trán đều hiện lên.
“Xin lỗi, ta chỉ xem ngươi như Đại ca.” Chyện tình cảm không được phép có nửa điểm do dự. Ta chặt gãy hy vọng của hắn, liền gian nan lê bước hướng hai người đi đến...