“Công tử gia, bác là ai?” Vẻ mặt Phúc Quý nghi hoặc.
“Nói sai, nói sai!” Ta khó chịu híp híp mắt. Tại vì một màn xuất hiện của hắn cực kỳ giống lúc Tiểu Long Nữ hiện thân ở võ lâm đại hội. Chỉ là bên người hắn có hơn một người khiến ta phi thường chướng mắt, nhưng nhớ lại khi lần đầu tiến ta rơi xuống nhà hắn thì lúc đó hắn đang cùng hẻ kia liếc mắt đưa tình.
“Long nhi, là Nhược Đồng, chúng ta có nên đi tới gọi tiếng?” Lão đầu nhìn qua.
“Ngươi không thấy giai nhân trong ngực hắn, bộ dáng rất thích ý sao? Cấm ngươi nói với hắn ta là ai, ta hiện giờ không muốn để ý đến hắn.” Cục cưng ta đã sinh khí, hơn nữa hậu quả nghiêm trọng không dễ sửa chữa. Hanh! Dám cho ta đội lục mạo (mũ xanh aka cắm sừng=]]), hắn chán sống rồi!
“Được!” Đại gia gật đầu, phỏng chừng rất sợ sắc mặt của ta.
Chỉ chốc lát, người nào đó ôm một tiểu hồ ly tinh xuất hiện trước mặt chúng ta. Mà ta làm bộ rất quan tâm đến luận võ, không thèm nhìn hắn cái nào.
“Phụ hoàng, ngươi thế nào cũng tới đây?” Thanh âm của hắn trước sau như một tràn ngập từ tính.
“Ta thế nào lại không thể tới đây? Mà tại sao ngươi lại đến đây, trong triều không loạn thành một đoàn sao?” Lão đầu lớn tiếng doạ người.
“Trong triều còn có Nhị ca chống đỡ. Ta làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt một năm rưỡi cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Ngữ khí mang theo bất mãn cường liệt.
“Cái này, vất vả cho ngươi quá nha!” Ý đồ vuốt mông ngựa của lão đầu quá rõ.
“Quên đi, ai bảo ta là nhi tử của ngươi. Được rồi, hai vị bên cạnh ngươi là?” Rốt cục cũng nhắc tới ta rồi.
Ta làm ra vẻ không nghe cho đến lúc Phúc Quý phải gọi ta vài tiếng mới quay đầu lại.”Chuyện gì?”
“Giới thiệu cho ngươi, đây là nhi tử của ta Lý Nhược Đồng, đây là bằng hữu ta kết giao trên đường, ân, gọi là gì nhỉ?” Lão đầu nhất thời nghĩ không ra nên gọi tên gì, quay đầu lại hỏi ta.
“Lão phu là Lệnh Hồ Xung, đây là đồ tôn của ta Hoàng Dược Sư.” Ta kéo Tiểu Kiện qua giúp ta ngăn trở ánh mắt nóng rực của hắn.
“Nguyên lai là Lệnh Hồ tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn ôm quyền.
Ngưỡng mộ đã lâu cái rắm! “Ngưỡng mộ đã lâu!” Ta đáp lại cho có lệ, liền ôm Tiểu Bạch tiếp tục xem kịch.
“Phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái thắng!” Chỉ thấy Diệt Tuyệt lão ni tài nghệ cao một bậc, còn đứng ở trên đài diễu võ dương oai.
“Còn có vị nào muốn lên đài khiêu chiến?” Lỗ Hữu Cước trên đài chủ trì đại cục giương giọng hỏi.
Một lát sau, dưới đài vẫn không có động tĩnh, xem ra đều không dám lên nữa.
“Ta đếm đến ba, nếu còn không có ai lên, như vậy vị trí võ lâm minh chủ sẽ thuộc về Diệt Tuyệt sư thái.” Lỗ quản gia chuẩn bị đếm ngược.
“Chờ một chút, nơi này có người muốn lên đài.” Ta giơ tay Tiểu Kiện lên.
“Vị thiếu hiệp này là?” Lỗ quản gia chần chờ nói.
“Tuyệt Tình Cốc Hoàng Dược Sư.” Tiểu Kiện rất tự tin trả lời.
“Nguyên lai là hậu nhân Quỷ Y, thất kính.” Quỷ Y tộc mặc dù không đi lại trên giang hồ, nhưng nhờ vào y thuật cao diệu mà vang danh thiên hạ.
“Tiểu Kiện, ganbatte (“cố gắng lên”, thanks Shin đã nhắc ^^), đi lên hảo hảo biểu hiện.” Ta vỗ vỗ vai bơm hơi cho hắn.
“Dạ, sư tổ.” Nắm chặt tay, đi lên đài.
Lúc này, lão đầu cũng đứng dậy chuẩn bị lên đài, bị ta nhéo một cái.
“Ngươi đi lên làm gì?” Hắn thấy chưa đủ náo nhiệt a?
“Không phải ngươi bảo ta đi lên hảo hảo biểu hiện sao?” Lão đầu rất vô tội đáp.
“Ta nói lúc nào?” Nghi hoặc.
“Ngươi nói: ‘ Tiểu Kiện, cha nuôi đa, đi lên hảo hảo biểu hiện. ’ không phải là muốn ta đi lên sao?” Hắn lặp lại cho ta.
Ta vô lực vuốt vuốt cái trán, nhân gia ơi đó là nói nỗ lực lên.”Ta nói sai, có được không?”
“Ngươi ngày hôm nay sao nói sai hoài vậy?” Lão đầu cứ để ý không buông tha cho người ta.
“Không nói nữa, xem luận võ quan trọng hơn.” Ta hiện tại chỉ quan tâm Tiểu Kiện nhà ta có thể thắng lợi được không.
Đối mặt với Ỷ Thiên Kiếm sắc bén của Diệt Tuyệt lão ni, Tiểu Kiện thi triển khinh công thành thạo bình tĩnh ứng phó. Đầu tiên là Ngọc Tiêu kiếm pháp, thành công chống lại thế công sắc bén của Nga Mi kiếm pháp, sau đó dùng Đạn Chỉ thần công đẩy lui Ỷ Thiên Kiếm, tiếp đến thừa lúc lão ni lùi lại phía sau, cấp tốc cuốn bàn tay, phất hướng huyệt đạo của lão ni, tương kì định trụ. Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng cùng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ta đã từng thấy hắn sử dụng, chỉ hóa thành chưởng, chưởng hóa thành chỉ, khi tung chưởng thì như hoa rụng rực rỡ, khi dùng chỉ thì như hoa lan mùa xuân, không chỉ chiêu chiêu sắc bén, mà còn cực kỳ mỹ lệ, đừng nói lão ni kia không chịu nổi, ta xem ra ngay cả người nào đó cũng thể chống lại đi. (đọan trên xin tham khảo trong trận đánh của Lý Mặc Sầu cùng Hoàng Dung)
Cứ như vậy, Tiểu Kiện chiến thắng. Hắn tiến lên giải huyệt đạo cho Diệt Tuyệt, lão ni tức giận đến mặt đỏ rực, hừ lạnh một tiếng, liền thở hổn hển đi xuống đài.
“Còn có ai muốn lên khiêu chiến?” Tiểu Kiện khí độ bất phàm cao giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều bị hắn dọa cho ngồi cứng ngắc, còn có người dám đi lên tỷ thí.
“Như vậy, vị trí võ lâm minh chủ sẽ thuộc về Hoàng thiếu hiệp.” Lỗ quản gia tiến lên tuyên bố.
“Chờ một chút, ” Tiểu Kiện lập tức đưa tay ngăn lời hắn, “Võ lâm minh chủ là sư tổ của ta, ta không dám đảm đương.”
Cái gì? Tiểu Kiện cũng quá hiếu thuận liễu đi? Ta chưa nói phải làm a!
“Cái này…” Lỗ Hữu Cước bối rối.
“Hoàng thiếu hiệp võ công đã tốt như vậy, nói vậy lệnh sư tổ võ công càng thâm bất khả trắc.” Lôi đại hiệp lên đài hoà giải, “Như vậy xin mời sư tổ của Hoàng thiếu hiệp lên đài.”
Ta bởi vì quá khiếp sợ mà ngây dại, cứ như vậy cương cương bị lão đầu bọn họ thôi lên đài.
“Bây giờ ta tuyên bố, tân nhậm võ lâm minh chủ là Lệnh Hồ Xung tiền bối.” Biết được danh hào của ta xong Lôi đại hiệp lập tức tuyên bố, sau đó đem lệnh bài khắc hoa văn sư tử biểu trưng cho thân phận giao vào trong tay ta.
Cứ như vậy, ta bị Tiểu Kiện hãm hại lên làm võ lâm minh chủ rồi. Đêm đó, tại Lôi gia bảo tổ chức một yến hội, trong khoảng thời gian ngắn, lấy lòng, khen tặng, nịnh nọt trong một lúc ta đều nhất nhất được thử qua. Thực sự là chưa bao giờ biết vuốt mông ngựa còn có học vấn cao thâm đến như vậy. Ta nghĩ nếu như trước đại điển kế vị thái tử mà ta không chạy trốn, phỏng chừng cũng là loại tình cảnh này đi!
Thực sự chịu không nổi loại không khí này, ta làm bộ mượn cớ say rượu, được hạ nhân nâng tới khách phòng được Lôi đại hiệp an bài sẵn. Sau khi cho hạ nhân lui xuống, ta ngã vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Đúng lúc này, trong bóng tối có người đẩy cửa tiến vào…