Biên tập: Tiểu Vô Lại
Rống lên vài tiếng ở ngoài cửa cũng không được đáp lại, Vân Dương tỏ ra hơi nghi ngờ một chút, ban nãy y cố ý chờ Trương Ngọc Hằng rời đi mới xuất hiện, tiểu tử kia hẳn phải chưa ra khỏi cửa, sao hơn nửa ngày còn không đáp lời.
Chẳng lẽ là khinh thường y?
Nghĩ thế, khuôn mặt vốn không dễ nhìn của Vân Dương nhất thời đen lại, ngay lập tức tiến lên mấy bước, không thèm đoái hoài làm bộ nữa, giơ chân lên đạp vào cửa!
Vậy mà lúc này cánh cửa vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra từ bên trong, lực đạo vừa phóng ra ngoài thoáng chốc vô lực, thân thể Vân Dương chợt nghiêng ngả, lảo đảo một cái đụng rầm vào trên khung cửa.
Mà khung cửa được cho là kiên cố kết hợp với cánh cửa đồng thời đập vào trên mặt tường bằng gỗ phía sau, vang lên tiếng ầm ầm thật lớn.
Ngay từ lúc mở cửa, Thẩm Trì liền lui về phía sau mấy bước, đợi sau khi Vân Dương ổn định thân mình, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nghi ngờ, mới hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Thấy được Thẩm Trì, vẻ mặt không kiềm chế nổi cơn giận của Vân Dương thoáng chốc cứng đờ, những lời ra đến khóe miệng nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, một lát sau mới lần nữa giận tím mặt nói: “Ngươi chính là Thẩm Trì? Ta là đại ca Lục Nhận, đạo hiệu Vân Dương.”
“Lục Nhận?” Thẩm Trì suy nghĩ một lát, cũng không hề có ấn tượng gì về cái tên này, nhìn đại hán trước mặt hỏi: “Y là ai vậy?”
Hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Trì lại đưa ra câu hỏi này, Vân Dương ngẩn người, nhìn dáng vẻ Thẩm Trì hoàn toàn không hiểu, thậm chí suýt nữa cảm giác mình có tìm lộn người hay không. Lập tức nghĩ đến lời đệ đệ nhà mình trước khi bị phế tu vi trục xuất khỏi tông môn, sắc mặt lại biến đổi, cả giận nói: “Không nghĩ tới tuổi tác ngươi nhỏ mà lại mưu tính như vậy, nếu không phải ngươi bày tính, đệ đệ ta làm sao lại bị trục xuất khỏi tông môn?”
Trí nhớ của Thẩm Trì rất tốt, nhưng cũng không hay nhớ kỹ đến những người và sự việc không quan trọng, nghe thấy mấy chữ bị trục xuất khỏi sư môn, Thẩm Trì mới nhớ đến lời Trương Ngọc Hằng nói lúc trước, trong đầu lóe lên, “Ngươi nói đến tên mập kia?”
“…”
Tính cách Vân Dương từ trước đến nay luôn hấp tấp, lúc này bị Thẩm Trì làm nghẹn không nói ra lời, nhất thời có phần tức giận thở gấp, cơn giận vốn đã tiêu tan phân nửa sau khi trông thấy dáng vẻ Thẩm Trì lại bắt đầu bùng lên, bất chấp mở miệng, “Ngươi có dám chấp nhận đánh với ta một trận?”
Sau khi nói xong nhìn vào thân thể nhỏ bé của Thẩm Trì, có lẽ tự thấy có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, dường như cảm giác hơi mất mặt mũi, y lại nói: “Nể tình thời gian tu hành của ngươi vẫn còn ngắn, ta sẽ nhường ngươi trước ba chiêu, nếu ta thua sẽ không tìm ngươi làm phiền nữa, nếu ngươi thua, phải tạ lỗi với đệ đệ ta, cũng để Minh Lệ trưởng lão mời đệ đệ ta trở về!”
Ánh mắt Thẩm Trì bình thản nhìn vào đại hán trang nghiêm nhưng đang tức giận hổn hển trước mặt, hắn có thể nhìn ra hiện tại tu vi của đối phương ước chừng là Trúc cơ sơ kỳ, mà hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn mới nhập môn được một năm, tuy được Minh Lệ trưởng lão quyết định chọn làm thân truyền, nhưng mọi người lại đều biết là phế linh căn, chỉ mới một năm, khả năng tu được mấy phần tu vi? Có thể đối mặt với hắn nói ra những lời trên, đủ nhìn thấu được tâm tính kẻ này.
Xem ra từ phương thức chiêu thu đệ tử của Thừa Kiếm tông lần này, đệ tử mới nhập môn tâm tính đều vẫn còn không tệ, nhưng hiển nhiên lòng người khó dò, cho dù là tiên môn đệ nhất cũng vô pháp chi phối.
Dường như bị ánh mắt của Thẩm Trì làm có phần chột dạ, Vân Dương hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thế nào? Sợ à? Trực tiếp chịu thua cũng được đấy.”
Thẩm Trì làm biếng nhìn dáng vẻ đắc ý của y, nâng tay phải lên, bốn ngón tay nắm vào, chỉ duy nhất một ngón trỏ hướng lên trời, đặt ở trước mắt chậm rãi đung đưa, khóe môi thờ ơ nhếch lên, “Chẳng bằng như vậy, một chiêu, ngươi cho ta một chiêu, nếu ta đánh bại ngươi, ngươi liền cút khỏi Thừa Kiếm tông, nếu ta thua, chẳng những xin lỗi huynh đệ ngươi, còn đem tiền tiêu hàng tháng trong ba mươi năm kế tiếp giao toàn bộ cho ngươi, thế nào?”
Tiền tiêu hàng tháng của đệ tử thân truyền! Đây chính là gấp mười lần đệ tử nội môn!
Nghe thấy yêu cầu của Thẩm Trì, trong mắt Vân Dương lóe lên một tia tham lam, nét mặt cũng giả vờ suy tính, một bộ dáng lo nghĩ cho Thẩm Trì, “Ngươi tu hành vừa mới một năm, nếu như một chiêu có phần quá không công bằng với ngươi, vẫn là ba chiêu đi.”
Dường như tên huynh trưởng này so với đệ đệ còn dối trá nhiều hơn, trong lòng Thẩm Trì cười lạnh một tiếng, chẳng qua hôm nay y đã tới cửa, ngược lại vừa lúc có thể giúp hắn kiểm tra qua năng lực của công pháp mới, nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Trì nhìn về phía Vân Dương không khỏi nóng bỏng hơn mấy phần, “Khi nào ứng chiến?”
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc ánh mắt Thẩm Trì rơi trên người mình, đúng là Vân Dương cảm thấy có chút cảm giác sởn gai ốc, lập tức nhìn lại, nhưng phát hiện trong mắt đối phương chỉ mang theo chút nghi ngờ, một đôi tròng mắt đen trong veo sạch sẽ.
Chẳng lẽ là y suy nghĩ nhiều?
Rất nhanh, Vân Dương liền đè xuống cảm giác tội ác ỷ lớn hiếp nhỏ trong lòng, y biết lấy thân phận nội môn đệ tử tu hành hơn mười năm công bố khiêu chiến với Thẩm Trì là đệ tử ngoại môn mang phế linh căn mới tu hành được một năm, cho dù y có nhường ba chiêu, thắng cũng sẽ khiến người ta khinh thường, huống chi còn đánh cược tiền tiêu hàng tháng ba mươi năm của Thẩm Trì, y tất nhiên không dám để người khác biết chuyện này, giả vờ trầm tư suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ ngay tại đây.”
“Được. Ta ngươi cùng lập lời thề thiên đạo.”
Thiên đạo chính là đạo chí cao của tu giả, mà lời thề thiên đạo có thể coi là lời thề nghiêm khắc nhất với họ, nếu như tu giả phản bội lại lời thề thiên đạo, liền tương đương với khả năng không thể thành tiên.
Hai người một trước một sau đi tới ven hồ, cự ly cách căn nhà Thẩm Trì một khoảng cách mới dừng lại.
“Ta, Thẩm Trì, thề với thiên đạo, hôm nay cùng Vân Dương đánh một trận, nếu thua sẽ tạ lỗi với Lục Nhận, sau này tiền tiêu hàng tháng trong ba mươi năm tặng cho Vân Dương, nếu làm trái liền bị tâm ma quấn thân, tu vi cả đời không tiến thêm được.” Thẩm Trì chỉ tay thề với thiên đạo, nhìn vào Vân Dương, “Tới phiên ngươi.”
Nghe thấy lời thề của Thẩm Trì, Vân Dương có chút do dự, nhưng nghĩ đến tiền tiêu hàng tháng trong ba mươi năm của đệ tử thân truyền, huống chi y căn bản không thể nào thua, ánh mắt liền kiên định vùng lên, “Ta, Vân Dương, thề với thiên đạo, hôm nay cùng Thẩm Trì đánh một trận, nếu thua sẽ tự nguyện hủy bỏ tu vi, rời khỏi Thừa Kiếm tông, nếu làm trái liền bị tâm ma quấn thân, tu vi cả đời không tiến thêm được.”
Hai người tuyên thệ xong, đứng đối mặt nhau.
Một lát sau, Thẩm Trì giơ tay lên.
“Chờ đã!” Thấy Thẩm Trì tự hồ ngay lập tức tiến lên xuất chiêu, Vân Dương vội vã lên tiếng, “Vũ khí của ngươi đâu?”
“Vũ khí?” Thẩm Trì giật giật lông mi, giơ bàn tay lên, “Đây không phải à?”
“… Tốt lắm rồi.” Vân Dương nhìn lòng bàn tay non nớt xinh xắn của Thẩm Trì còn chưa lớn bằng ba phần tay y, trong lòng bật cười một tiếng, quả nhiên là một đứa trẻ, ngay cả món vũ khí cũng không có.
Trông dáng vẻ đối phương như đã nắm chắc phần thắng khiến cho Thẩm Trì thêm mấy phần không thú vị, hắn tương đối thích lực lượng tương đương nhau, ngươi tới ta đánh, nhưng người trước mắt này tâm tính tỏ ra không đoan chính, hiển nhiên không phải là một đối thủ tốt.
Chẳng qua từ trước đến nay Thẩm Trì không có thói quen khinh thường đối phương, liền giơ tay đánh về phía phần bụng dưới của Vân Dương.
Một chưởng này của Thẩm Trì tốc độ cũng không nhanh, trong mắt Vân Dương chính là chậm rì rì không có nửa điểm lực đạo, điều này khiến cho y suýt chút nữa cười ra tiếng, lẽ nào thằng nhóc này đem trận ước chiến xem như trò chơi của con nít sao?
Thế nhưng lời thề thiên đạo đã được lập, bất luận Thẩm Trì có nguyện ý hay không, tiền tiêu hàng tháng trong ba mươi năm đều là của y rồi!
Trong lúc Vân Dương đang tính toán làm sao sử dụng số đan dược linh thạch nhiều hơn, công kích của Thẩm Trì cuối cùng cũng đến.
Vân Dương tận mắt nhìn thấy một chưởng này không có bất kỳ gian trá thủ đoạn nào nhẹ bẫng đập vào người mình, vừa chạm liền tách ra, mà linh khí hộ thể của y tựa hồ cũng không động chút nào, càng chớ bàn luận đến thương tổn trên thân thể.
Nhìn bàn tay Thẩm Trì thu lại, rồi lui ra phía sau vài bước, dáng vẻ đã hoàn thành xong công kích, Vân Dương nhất thời liền không nhịn được cười phá lên, “Ha ha ha ha… Tiểu tử kia, ngươi đánh người sao không sử dụng lực hả? Ha ha ha…”
Thẩm Trì một lần nữa thu hồi bàn tay đặt vào trong tay áo, tựa như không hề nghe thấy lời chế nhạo của đối phương, trong lòng đếm đến năm.
“Một, hai, ba, bốn, năm.”
Số năm vừa dứt, tiếng cười ngông cuồng vang vọng ven hồ im bặt.
Vân Dương ban nãy cười thở không ra hơi đột nhiên ôm lấy phần bụng, sắc mặt đột ngột trắng bệch, ngũ quan vốn xưng là có ba phần anh tuấn nhăn nhúm lại, nét mặt vặn vẹo, trên trán đổ ra mồ hôi hột chi chít.
Tình trạng này cũng không duy trì liên tục trong bao lâu, chỉ thấy một chân y gập lại, sau đó ôm phần bụng quỳ phịch xuống, lập tức ngã lăn ra mặt đất, cả một đại nam nhân cuộn tròn lại, trong miệng âm ỉ vang lên tiếng kêu đau lạc giọng.
Bởi vì mưa mới tạnh không lâu, ven hồ tràn đầy nước bùn, động tác này của Vân Dương càng khiến cho toàn thân y biến thành tượng đất, trên mặt trên đầu toàn là bùn, nhưng dường như y không hề phát hiện, chỉ không ngừng co quắp, hiển nhiên đã đau đến mức cực hạn.
Một chưởng vừa xong của Thẩm Trì chỉ là một trong rất nhiều chiêu thức của công pháp tu hành, lấy tu vi Hoàng cảnh tầng ba của hắn hiện giờ, cũng chỉ có thể xuất ra một chiêu này, nhưng hiệu quả lại có vẻ vô cùng thú vị.
Ban nãy lúc đánh ra một chưởng kia, Thẩm Trì có thể cảm giác rõ rệt được lòng bàn tay mình xuyên thấu qua lồng linh khí của đối phương, trong đầu xuất hiện quỹ tích vận hành kinh mạch trong cơ thể của y, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng năng lượng trong cơ thể gảy một cái vào trong kinh mạch, giống như làm với mồi dẫn lửa, khiến cho linh lực đối phương dần dần sa vào trong hỗn loạn.
Vốn tu vi Trúc cơ kỳ hiện tại của Vân Dương cùng tu vi của Thẩm Trì không tương xứng, một chiêu này của Thẩm Trì sẽ không dễ dàng thành công như vậy, cho dù thành công Vẫn Dương cũng không thể thống khổ đến thế, nhưng vừa khéo Vân Dương lại có chút coi thường thực lực của Thẩm Trì, khinh địch quá mức triệt để.
Sau lần này, nếu như Vân Dương muốn tiếp tục tu luyện, trước tiên ắt phải đem linh lực cực kỳ rối loạn trong cơ thể hoàn toàn chuốt lại, mà điều này hiển nhiên không phải chuyện dễ làm.
Mà Thẩm Trì hiển nhiên lựa chọn công kích vùng bụng đối phương, kỳ thực cũng không phải vì nơi này ở gần đan điền, mà là… Mức độ nâng cao tay lên của hắn vừa vặn mới đến phần bụng đối phương.
Tuy qua một năm này chiều cao Thẩm Trì tăng lên không ít, nhưng cũng chỉ ngang hàng với các bạn cùng lứa, chẳng qua vẫn là dáng vẻ tám chín tuổi, thực sự quá lùn.
Thẩm Trì đưa tay phủi đi chút nước bùn nhàn nhạt bắn lên quần áo lúc Vân Dương ngã xuống, lại đưa mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, ghét bỏ mà nhíu mày, lập tức nói với Vân Dương: “Chưa phân thắng bại, còn muốn đánh nữa?”
Vân Dương đang đau đớn giãy dụa như bị khoan thấu xương hơn nửa ngày mới phản ứng được, cố gắng thở ra mấy hơi rốt cục tìm được khí lực nói chuyện, cắn răng nghiến lợi nói: “Ư… Không, không đánh! Ta… Chịu thua.”
Đối với địch nhân không đánh nghiêm túc như vậy khiến Thẩm Trì có hơi thất vọng, kiếp trước không phải hắn chưa từng trải qua đau đớn do kinh mạch bị đảo ngược, nhưng hiển nhiên sẽ không đau đớn đến nỗi không tài nào nhúc nhích, tu tiên giả bây giờ đều quá mức yếu đuối, một chút sức chịu đựng như thế cũng không có.
Đối chiến với Thẩm Vô Hoặc vẫn hơn.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, Thẩm Trì đưa mắt nhìn thấy một thân hình quen thuộc từ bên hồ trong rừng bay tới.