Biên tập: Tiểu Vô Lại
Cuối cùng Minh Đường vẫn cầm cái mặt nạ kia cố nhét cho Thẩm Trì, vừa đưa vừa nói lầm bầm: “Tiểu sư điệt nếu ngươi không che lấp khuôn mặt, nhỡ đâu bị người ta lừa chạy mất, chẳng phải Minh Lệ sẽ tìm ta tính sổ trách ta không quan tâm ngươi? Hơn nữa nếu như đối diện với nhau, để người ta nhìn thấy khuôn mặt thì thi đấu sẽ không công bằng…”
Tướng mạo sẽ ảnh hưởng đến thi đấu? Thẩm Trì không rõ suy luận ấy đến từ đâu, chẳng qua Minh Đường tốt xấu gì cũng là đại năng Độ kiếp kỳ, phương diện này hẳn sẽ không gạt người, nghĩ thế, Thẩm Trì nhận lấy cái mặt nạ Minh Đường đẩy cho, đem úp lên mặt mình.
Mặt nạ mỏng nhẹ tinh xảo, hình thức vô cùng đơn giản, toàn bộ màu bạc, vừa vặn phủ lên nửa gương mặt Thẩm Trì, che đi phần đuôi mắt câu nhân, lộ ra con ngươi đen nhánh thanh lãnh, chỉ dư lại đôi môi cùng cằm ở bên ngoài, khiến cho toàn thân hắn sinh ra vẻ thần bí.
Mấy đệ tử đứng ở trên lưng đại ngư giương mắt nhìn sang lúc Thẩm Trì đeo mặt nạ, đều nhịn không được vang lên một tiếng một tiếng thở dài luyến tiếc, dồn dập hướng ánh mắt lên án về phía Minh Đường trưởng lão.
Mà Minh Đường trưởng lão chẳng những không dừng lại, thần sắc ngược lại ngưng trọng hơn: “Không đúng, còn chưa đúng.”
Thẩm Trì: “Cái gì chưa đúng?”
Ngón tay Minh Đường vuốt ve chòm râu dê, vẻ mặt nghiêm túc cau mày nhìn Thẩm Trì, hồi lâu mới vỗ đầu một cái, chỉ vào Thẩm Vô Hoặc nói rằng: “Tiểu sư điệt, ngươi nhìn cái vị bên cạnh ngươi một chút, đúng đúng, đồ đệ của ta, nhìn một chút biểu cảm.”
Thời khắc này vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc đúng là vô biểu tình.
Minh Đường trưởng lão bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Vô Hoặc, chỉ lên gương mặt con nít của mình làm mẫu cho Thẩm Trì: “Nhìn rõ chưa? Chính là thái độ lạnh lùng như thế.”
Thẩm Vô Hoặc: “…”
Chúng đệ tử: “Phụt…”
Minh Đường trưởng lão trợn mắt: “Cười cái gì mà cười? Ta cũng chỉ phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, để hoa khôi của tông môn chúng ta không bị lừa chạy mất!”
Thẩm Trì: “…” Hoa khôi tông môn?
Thấy được diện mạo vô biểu tình của Thẩm Trì, Minh Đường trưởng lão kích động đến nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Được rồi, chính là biểu cảm này!” Nói xong, còn muốn nhích lại gần Thẩm Trì nhìn kỹ, nhưng đụng phải một ánh mắt lạnh như băng, vội vã ngậm miệng lại, ngượng ngùng cười mỉa một tiếng.
Thẩm Vô Hoặc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Trì: “Tiểu Trì, chúng ta đi ra phía sau được không?” Thấy Thẩm Trì gật đầu, mới quay sang nói với Minh Đường trưởng lão: “Sư tôn, đệ tử xin cáo lui.”
Minh Đường trưởng lão cuống quít ưng thuận, đợi đến khi hai người đứng ở trong đám đệ tử, lão mới phản ứng được tại sao mình lại sợ Thẩm Vô Hoặc đến thế? Rõ ràng lão mới là sư tôn cơ mà? Có điều ánh mắt vừa rồi của Thẩm Vô Hoặc thực sự rất giống Minh Lệ! Dọa lão suýt chút nữa run rẩy.
Minh Đường trưởng lão vội vàng lắc đầu, cố gắng hất Minh Lệ ra, Thẩm Vô Hoặc bất luận phương diện nào so sánh với Minh Lệ cũng ưu tú hơn! Hơn nữa đồ ngoan nhà lão sao có thể giống như cái tên Minh Lệ kia được?
Có điều đồ đệ này đối xử với đệ đệ thật tốt, mà từ sau khi bái sư hắn cũng chưa từng trưng cầu ý kiến của mình, nghĩ tới đây, Minh Đường trưởng lão không khỏi đấm ngực giậm chân.
“Nếu ngươi không thích đeo thì thôi, không cần miễn cưỡng bản thân.” Thẩm Vô Hoặc nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Thẩm Trì nói.
“Không đâu, ta rất thích.” Thẩm Trì sờ soạng chiếc mặt nạ mang lại cảm xúc rất nhẹ trên mặt, mặt nạ này tuy không coi là pháp bảo gì tốt nhưng tài liệu chế tạo lại là kén tằm băng nghìn năm ở vùng địa cực vô cùng hiếm có, sau khi đeo lên không có một chút cảm giác khó chịu nào, “Đại ca, sư tôn ngươi thật hữu ý.”
Đúng lúc này, Minh Đường trưởng lão vẫn luôn chú ý đến hai người bèn truyền âm cho Thẩm Vô Hoặc: “Ha ha ha, Vô Hoặc đồ nhi, ngươi xem đệ đệ ngươi khen ta rồi! Nhanh, khuyên nhủ hắn đến Trú Đạo phong ta, như vậy hai huynh đệ các ngươi có thể ở cùng nhau mỗi ngày rồi!”
Thẩm Vô Hoặc cũng chưa hề liếc mắt nhìn Minh Đường, chỉ trả lời Thẩm Trì: “Ông ấy thật là hữu ý.”
Minh Đường trưởng lão ở xa xa bỗng nhảy dựng lên, đồ đệ cũng khen lão rồi!
Chấp Phù tông chủ tu là phù đạo, chú trọng lấy phù nhập đạo, Chấp Phù tông có thể xem là tông môn mới trỗi dậy, lập tông từ hai vạn năm trước, đến nay đã là đệ tam tông môn Sơ Linh giới, chỉ hơi kém hơn so với Thừa Kiếm tông và Ngự Thú tông, tất nhiên là có tư cách tổ chức đại hội tu giả.
Minh Đường trưởng lão phi ngư mặc dù hình thức khó coi, nhưng tốc độ lại là hạng nhất, gần hai mươi ngày, đoàn người đã đến thành Quảng Lân phụ cận Chấp Phù tông, so với thời gian dự tính lúc trước phải nhanh hơn chừng mười ngày. Hiện tại khoảng cách đến đại hội tu giả còn gần một tháng, mà dựa theo thông lệ, mỗi lần đại hội tu giả tông môn chủ nhà đều thiết đãi tu giả tham dự hội trước nửa tháng.
Dưới sự hướng dẫn của Minh Đường trưởng lão, một đám người oai nghiêm nối tiếp vào thành.
Thành Quảng Lân là thành thị duy nhất phụ cận Chấp Phù tông, vốn có không ít tán tu định cư, thêm đại hội tu giả sắp diễn ra, càng kéo đến không ít tu giả các môn các phái. Chẳng qua đội ngũ khổng lồ như Thừa Kiếm tông lại chẳng có được mấy lượt, vì vậy sau khi đám người Thừa Kiếm tông tiến vào cổng thành, rất nhiều người dừng chân bên đường ngắm xem.
“Là Thừa Kiếm tông, ta nhận ra ký hiệu của bọn họ, cũng thật là lợi hại, dĩ nhiên tu vi của đại đa số người ta đều không nhìn ra, nói vậy tu vi đều là Kim đan trở lên đi!” Một người hạ giọng cảm thán với người bên cạnh.
Người đồng hành phụ họa: “Quả thật không hổ là đệ nhất tông, cư nhiên có nhiều tu giả Kim đan như vậy, còn không bao gồm những người đã tham gia đại hội trăm năm trước.”
“Nghe nói đệ nhất tông còn đặc biệt tổ chức tuyển chọn ra người có tài, đâu giống như tiểu môn phái của chúng ta, gom đủ mười mấy đệ tử đủ tư cách tham tuyển đã rất khó khăn rồi.”
“Ôi, không nói nữa, haiz! Ngươi xem nữ tử hồng y đằng trước dung mạo thật đẹp! Nghe nói lần này đệ nhất mỹ nhân cũng tới, chính là vị cô nương này đi, thật quá đẹp!”
“Có đúng không, hở? Ngươi nhìn thiếu niên đi đằng sau nàng, cư nhiên đeo mặt nạ, thực sự là mới mẻ.”
“Nhìn đường nét nửa khuôn mặt dưới của hắn thật đẹp, có điều mang mặt nạ thường trên mặt đều có sẹo hoặc có tàn khuyết nha!”
“Không chừng là bởi vì quá đẹp đó, haha.” Người kia nói xong còn tự sờ mũi xấu hổ mỉm cười, đưa mắt nhìn Vân Nhiêu lần nữa, nhưng chẳng biết tại sao luôn vô thức nhìn đến Thẩm Trì, trong lòng tràn đầy tò mò.
Người giống như y không phải số ít, tuy không có ác ý, nhưng ánh mắt này cũng quá trắng trợn.
Thẩm Trì đi ở đội ngũ hàng thứ hai, đang đứng ở bên đường, sở dĩ sau khi người kia im miệng lại càng nhiều tu giả nhìn về phía hắn, ngay sau đó, Thẩm Trì nhận ra toàn bộ ánh mắt đang tập trung trên người hắn biến mất, mà bên phải hắn vốn không có một bóng người lại nhiều thêm một người, chính là Thẩm Vô Hoặc ban nãy còn đi đằng sau.
Thẩm Vô Hoặc so với Thẩm Trì cao hơn rất nhiều, mặc dù hình thể không tính là cường tráng nhưng nếu so với thân hình mảnh khảnh của Thẩm Trì vẫn tráng kiện hơn nhiều, y dường như chỉ lơ đãng nhìn về phía trước một thoáng, vừa lúc che đi Thẩm Trì.
Ánh mắt đảo qua trên gò má không chút dao động của Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì thu hồi ánh mắt, chuyên tâm nhìn đường.
Rất nhanh đoàn người đã đi tới chỗ nghỉ chân, một tòa khách sạn xây ở phía đông nam thành, tấm biển trên khách sạn đề ba chữ to “Viễn Thượng Lâu” rồng bay phượng múa, trên cột cửa có khắc kỳ lân thổ thụy, tỏ ra rất hào hùng đại khí.
Lúc này bên cửa đã có mấy người đang chờ, thấy được mọi người, vị trung niên ở giữa dáng vẻ thấp lùn gầy gò vội vàng tiến lên mấy bước, mặt mày khó nén nổi kích động, khom mình hành lễ: “Đệ tử ngoại môn Thanh Đường, bái kiến Minh Đường trưởng lão, bái kiến nhị vị sư thúc, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ.”
Đệ tử ngoại môn Thừa Kiếm tông bình thường sẽ không được ban đạo hiệu, chỉ những người có cống hiến cho môn phái mới có thể lấy chữ lót Thanh làm đạo hiệu ban thưởng, nhập vào tông thạch Thừa Kiếm tông, tuy vẫn là đệ tử ngoại môn nhưng cũng được xưng là chuẩn đệ tử nội môn.
Loại này đa số tông môn chọn người tâm tính vô cùng tốt, tu vi chỉ xếp thứ hai, cho nên không ít đệ tử giống như Thanh Đường được phân đến các nơi quản lý sản nghiệp thế tục.
Chẳng qua Thanh Đường cảm thấy mình rất may mắn, từ lúc chào đời cho tới nay cư nhiên có thể nhìn thấy trưởng lão bản môn! Nếu như chăm sóc tốt, nói không chừng có thể được điều về môn phái, nghĩ tới đây, y không khỏi nhiệt tình thêm vài phần, liên tục mời đoàn người vào cửa.
Không gian lầu một khách sạn bị chen vào hơn ba trăm người chật kín.
“Minh Đường trưởng lão, chiếu theo phân phó của ngài, gian phòng đều đã chuẩn bị tốt, vừa đúng phòng.” Thanh Đường thấp giọng báo cáo với Minh Đường.
Đồng hành lần này trong hàng ngũ đệ tử có nữ tu, nam tu, hai người một gian, Minh Đường một gian, vừa vặn chia đủ.
Minh Đường gật đầu, nói với chúng đệ tử: “Mời các vị tự mình trao đổi nơi ở, sau đó đến tủ quầy lĩnh chìa khóa.”
Nghe vậy, chúng đệ tử thấp giọng thảo luận, trong lúc nhất thời tiếng xì xào bên tai không dứt, luôn luôn có người nhìn về phía Thẩm Trì vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nhưng khi nhìn đến Thẩm Vô Hoặc theo sát bên cạnh Thẩm Trì, không khỏi thu hồi bàn chân mới đi được nửa bước, nhận chìa khóa ở cùng đồng môn hàng ngày tương đối quen thuộc.
Rất nhanh, liền chỉ còn lại Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc chưa lãnh chìa khóa.
‘Nếu như ngươi không muốn ở cùng ta, ta có thể tìm một phòng khách sạn khác.’
Đúng lúc này, Thẩm Trì nghe được Thẩm Vô Hoặc truyền âm, không khỏi quay sang nhìn y một thoáng, trong mắt hơi nghi ngờ một chút, ‘Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?’
Xưa nay Thẩm Trì không thích ở chung phòng với người khác, đặc biệt nếu lúc nghỉ ngơi có người bên cạnh, hắn sẽ theo bản năng phòng bị, có điều đó là với những người xa lạ khác, thực ra Thẩm Vô Hoặc hắn lại biết rất rõ, nhưng cũng rất nhiều nguy hiểm, cho dù hiện tại Thẩm Vô Hoặc chưa trưởng thành, thực lực cũng không thể khinh thường.
Mặc dù Thẩm Vô Hoặc kiếp này không giống kiếp trước, đối phương cũng không biểu hiện chút địch ý nào với hắn, thậm chí bảo vệ hắn mọi nơi, hơn nữa tuy rằng kiếp này món di vật vẫn yên lành ở trong tay hắn, nhưng mối thù hủy di vật kiếp trước Thẩm Trì cũng chưa hoàn toàn buông xuôi. Huống hồ hiện tại Thẩm Vô Hoặc không có địch ý với hắn, không có nghĩa là về sau cũng không có, kiếp trước cuối cùng Thẩm Vô Hoặc không phải cũng vô cớ nhắm vào hắn sao?
Lúc này mặc dù trả lời Thẩm Vô Hoặc như vậy, Thẩm Trì cũng đã hạ quyết tâm tối nay không ngủ được rồi.
Hiện tại hắn đang ở Hoàng cảnh tầng bảy, cường độ thân thể đã là cực hạn, cho dù hơn mười ngày không nghỉ ngơi cũng không ảnh hưởng quá mức.
Thấy mọi người đều đã bố trí chỗ ngủ nghỉ xong, Minh Đường trưởng lão vỗ tay một cái: “Vừa lúc thành Quảng Lân qua hai ngày sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng, trước tiên chúng ta ở đây nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, khi ra ngoài nhớ phải mang theo đệ tử lệnh, có việc còn kịp thời thông báo cho ta, gần đến đại hội tu giả, xin chớ tùy ý phát sinh tranh chấp với những tu giả khác.”
Sau khi nói xong, thấy không có gì sơ suất, Minh Đường trưởng lão liền để cho chúng đệ tử trở về phòng.
Khách sạn chia làm năm tầng, đại sảnh ở tầng áp chót là chỗ dùng cơm, còn lại bốn tầng đều là phòng ở, căn phòng của hai người Thẩm Trì ở tầng cao nhất, hai người một đường trầm mặc đi lên tầng năm, Thẩm Trì đưa tay mở cửa phòng.
Nội thất trong phòng rất giống gian nhà trọ bình thường, bên ngoài bày một cái bàn dùng để tiếp khách, bốn cái ghế, trên bàn bày một bình trà nóng, khay bên cạnh đặt bốn cái chén sứ men xanh úp ngược, trên tường dựng một giá sách, bên trên bày một số cuộn tranh cùng thư tịch, hai món đồ trang trí và một cái giá cắm nến, ở giữa gian trong và gian ngoài đặt một tấm bình phong “Cẩm lý phách thủy nhiễm bích liên” ngăn cách, vừa vào gian trong, liền trông thấy một cái giường gỗ rộng lớn chạm trổ hoa văn, cạnh giường còn đặt một cái thảm chân bằng gỗ, trên màn thêu trúc lan thanh nhã, cùng kiểu với chiếc chăn đang gấp đặt trên giường, có vẻ vô cùng mềm mại.
Thẩm Vô Hoặc vào cửa chỉ nhìn gian ngoài, liền ngồi xuống bàn trà, thần sắc có phần ngưng trọng, Thẩm Trì cũng chỉ nhìn thoáng qua gian trong liền đi ra, ngồi đối diện với Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, làm sao vậy?”
Thẩm Vô Hoặc đem trà ngon vừa rót đưa cho Thẩm Trì, tay kia mới xòe ra: “Xin lỗi Tiểu Trì, lễ vật ngươi tặng ta đã vỡ vụn rồi.”
Nhìn thứ trong lòng bàn tay Thẩm Vô Hoặc phủ đầy vết nứt, chính là ngọc trụy bàn long đã vỡ thành hai mảnh, Thẩm Trì giật mình, lúc này mới nhớ lại mấy năm trước lần đầu tiên thấy Thẩm Vô Hoặc đã ở nhà trọ hạ nguyền rủa y, nói vậy hôm nay Thẩm Vô Hoặc đã cho rằng hắn không muốn ở cùng y cũng vì lần ở nhà trọ đó rồi.
Có điều dựa theo tính toán của Thẩm Trì, nguyền rủa trên miếng ngọc trụy kia tối đa chỉ có thể duy trì ba tháng, sau ba tháng nó sẽ biến thành bột phấn, nhưng thời gian đã qua hơn sáu năm mà hôm nay Thẩm Vô Hoặc vẫn còn có thể lấy ra một miếng ngọc trụy hoàn chỉnh như vậy cho hắn xem.